Thứ Hai, 24 tháng 1, 2011

Lần Gặp Bác Hồ Tôi Bị Mất Trinh

Huỳnh Thị Thanh Xuân Quãng Nam-Đà Nẵng 2005/ 09/ 02
Năm 1964, tôi được cơ quan và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam cho ra miền Bắc học văn hoá, đi bộ trên 3 tháng vượt Trường Sơn ra Hà Nội. Trường Hành Chính gần Cầu Giấy, Hà Nội là nơi đón tiếp chúng tôi đầu tiên. Năm đó tôi mới 15 tuổi. Bởi vì sống trong vùng tạm chiếm của Mỹ - Diệm nên hiểu biết của tôi về Bác Hồ rất chi là ít ỏi.

Tôi đã sớm giác ngộ cách mạng, đã tham gia làm giao liên hợp pháp cho Thành uỷ, Biệt động thành Đà Nẵng và Huyện uỷ Điện Bàn, Đại Lộc. Cho đến khi lên chiến khu, tôi được ba tôi và các chú trong cơ quan dạy bảo thêm về tiểu sử của "Bác Hồ" - nhà ái quốc vĩ đại của dân tộc ta. Phải lúc bấy giờ " Bác " như là thần thánh trong đầu tôi. Trước khi tôi ra miền Bắc, ba mẹ tôi ôm tôi ngồi trên chõng tre căn dặn : “Con ơi, ra đến miền Bắc nếu được gặp Bác Hồ, con nói ba mẹ và gia đình mình cũng như các cô chú trong cơ quan gởi lời thăm sức khoẻ của Bác. Con phải cố gắng học thật tốt để sau này về phụng sự quê hương nghe con”. Lúc đó tôi chỉ biết im lặng. 

Thật là vinh dự biết bao cho bản thân, gia đình và quê hương chúng tôi, tôi có tên trong danh sách gặp Bác Hồ. Đó là lúc 17 giờ ngày 30/08/1964. Sau khi ăn cơm chiều về có lệnh tập trung, bác Tố-Hữu, người phụ trách chung, nói : “Các cháu có danh sách sau đây ở lại cùng với anh Hanh phụ trách đội thiếu niên tiền phong”. Bác Hữu đọc : “… Lập, Lộc, Dung (con bác Nguyễn Hữu Thọ), Đệ, Hoà (Khánh Hoà), Độ, Đâu và Thanh, Kiến (QNĐN)”. Bác Hữu nói : “Các cháu chuẩn bị tư trang, sau 20 phút tập trung lên xe và được đi gặp Bác Hồ”. Nghe vậy, tất cả chúng tôi có tên trong danh sách reo ầm cả lên làm vang dội cả phòng. Trong lòng ai nấy đều phấn khởi chạy về phòng thay áo quần, quàng khăn đỏ, chải đầu tóc gọn gàng rồi chạy xuống cầu thang (lúc đó chúng tôi ở tầng 3 nhà A1 của Trường hành chính Hà Nội). Xuống khỏi cầu thang chúng tôi thấy có 4 xe đậu trước cửa, 2 xe Vônga - 1 xe màu đen, 1 xe màu cà phê sữa - và 2 xe com măng ca màu rêu. Tôi nhanh chân nhảy lên chiếc xe Vônga ở gần cùng với Ba Đen và anh Hanh phụ trách. Đoàn chúng tôi gồm 16 người lên xe đầy đủ. Chiếc xe từ từ lăn bánh rẽ tay trái đến cầu Giấy đi thẳng đường đê Bưởi rồi rẽ phải vào đường Hoàng Hoa Thám, đến đường Hùng Vương chạy từ từ và dừng lại. Một chú công an mở cổng và đoàn chúng tôi đi bộ vào dọc theo con đường rải đá sỏi nhỏ, hai bên trồng nhiều cây cảnh đều và gọn đẹp.

Gần đến nhà khách, chúng tôi thấy xuất hiện ông già mặc bộ đồ kaki màu xám với đôi dép cao su đen đang từ từ đi ra nở nụ cười phúc hậu. Bỗng anh Hanh và tất cả chúng tôi reo lên : “Bác Hồ !” rồi thi nhau chạy đến ôm chầm lấy Bác. Chúng tôi tranh nhau ôm chặt lấy Bác, còn Bác thì xoa đầu và vỗ lưng chúng tôi rồi Bác dẫn chúng tôi cùng đi vào nhà và bước lên cầu thang tầng 2. Chúng tôi ríu rít như đàn chim được tụ về tổ ấm. Lên khỏi cầu thang rẽ tay phải đi vào phòng họp mặt, lúc đó chúng tôi và các chú, các bác đi cùng với Bác ngồi vào từng ghế quây quần xung quanh chiếc bàn lớn. Câu đầu tiên Bác nói : “Dân chố gộ có mặt đây không ?” (ý nói vui người dân QNĐN). Bạn Dung ngồi gần chọc nách và nói “có ạ”. Bác nói tiếp : “Dân dưa cải mắm cái có không ?” (ý nói chỉ người địa phương Quảng Ngãi), tất cả chỉ qua phía Ba Đen (người dân tộc Tây Nguyên) Ba-Đen nói “có ạ”. Bác lại nói : “Dân đầu gấu (đầu gối chân) có không ?” (ý nói người quê ở Phú Yên, Khánh Hoà, Bình Thuận). Tất cả chúng tôi rất khó chịu với sự giả tiếng và hỏi một cách kỳ cục của Bác, Sau đó Bác chỉ qua phía bạn Hoà, rồi Bác nói tiếp : “Các cháu ăn mích chính ích ích thôi nghen” (ý nói quê ở Nam Bộ). Tất cả lại chúng tôi lại không biết Bác nói gì nữa, sao bác dễu dỡ quá vậy, những gì tôi học được về Bác khi còn ở miền Nam hoàn toàn ngược lại khi tôi gặp con ngươì bác thật sự.

Bác nói : “Hôm nay là ngày vui mà Bác cháu chúng ta gặp nhau như vậy chúng ta lại hát bài Kết đoàn”. Bác vẫy tay bắt nhịp cùng chúng tôi, hội trường lúc này ngày càng tươi vui náo nhiệt. “Kết đoàn chúng ta là sức mạnh, kết đoàn chúng ta là sắt gang ...”. Khi mà chúng tôi say sưa hát thì bác đi bóp vai những đứa con gaí, tới chổ tôi thì bác không những xoa lưng tôi mà bac còn để cho bàn tay đi xuống hai bờ mông của tôi xoa xoa bóp bóp làm cho tôi thâý rất là khó chịu, nhưng tôi không dám lên tiếng đành đứng yên chịu thôi. Trước mắt chúng tôi là bánh cức chó và kẹo bột cám ngào đường và nước chè xanh mà Bác cho dọn sẵn, Bác nói : “Mời các cháu cùng ăn với các bác cho vui”. Nói xong, Bác giới thiệu với chúng tôi : “Bác là Hồ Chí Minh, còn đây là bác Phạm Văn Đồng, người dưa cải đấy ! Và đây là bác Trường Chinh, bác Võ Nguyên Giáp, bác Lê Thanh Nghị, các bác ở Bộ Chính Trị hôm nay cũng có mặt với các cháu”. Bác đang nói thì thấy một ông già từ từ đi vào, miệng cười, vừa đi vừa vỗ tay, Bác Hồ giới thiệu luôn : “Đây là bác Tôn của các cháu”, cả phòng lại vỗ tay một lần nữa. Bác đi đến từng người trong chúng tôi và ôm hôn mỗi người một cái. 

Đến lượt tôi được Bác hôn vào môi tôi một cách say đắm lưỡi của bác còn thò vào miệng tôi ngoáy ngoáy, ngay lập tức tôi nhổm dậy và né khuôn mặt tôi qua một bên. Lúc này tôi muốn nói về tình cảm gia đình tôi, quê hương tôi với Bác nhưng bàn tay của bác không chịu dừng lại sau bờ mông của tôi, còn tôi thì nghẹn ngào và mắc cỡ rôì Bác lướt qua bạn bên cạnh. Tự dưng tôi chảy nước mắt, tôi thấy Bác Hồ này có gì kỳ cục quá không giống như bác hồ mà chúng tôi học được trong miền Nam ... Bác nói : “Bây giờ có cháu nào đứng lên hát cho các chú và các bác ở đây nghe một bài nào ?”. Lúc này các bạn nhìn lẫn nhau vì đột ngột quá và thấy mắc cỡ không ai chuẩn bị kịp. Sau đó, anh Hanh chỉ Dung hát một bài. Bạn Dung hát : “Ngày con mới ra miền Bắc con còn bé xíu như là cái hạt tiêu ...”, hát xong Dung nhận được một tràng vỗ tay khích lệ. Đến bạn Hoà mạnh dạn đứng lên hát bài : “Vui họp mặt. Từ ngàn phương về đây cùng nhau đoàn kết cùng đi tới tương lai ...”, lại một tràng vỗ tay khích lệ nữa vang lên. Sau đó Bác nói : “Bác đại diện các chú ở đây căn dặn các cháu mấy điều. Bác biết các cháu ngồi đây là ở khắp các địa phương của miền Nam, Bác muốn gặp tất cả các cháu cũng như gia đình của các cháu và toàn thể đồng bào miền Nam song điều kiện chưa cho phép, đất nước đang bị chia cắt nhưng các cháu tin tưởng một ngày không xa Tổ Quốc ta được thống nhất, gia đình chúng ta được sum họp, Bác sẽ có điều kiện đi thăm hỏi. Các cháu viết thư hoặc nhắn tin cho gia đình là Bác và các chú ở đây gửi lời thăm gia đình và bạn bè các cháu ở miền Nam”. Một tràng vỗ tay nữa lại vang lên trong không khí trang nghiêm và ấm cúng. Bác Hồ nói tiếp : “Các cháu đã ra đến miền Bắc xã hội chủ nghĩa rồi đấy. Bác mong các cháu ngoan, học giỏi để xứng đáng là cháu ngoan của Bác. Các cháu là những " hạt giống đỏ " của đồng bào miền Nam gửi ra đây học tập cho nên phải làm sao cho xứng đáng với lòng mong mỏi đó. Bác chúc các cháu ngoan, khoẻ, vui và học tập thật giỏi”. Nói xong, Bác Hồ quay qua bên cạnh hỏi : “Các chú có ý kiến chi không ?” (ý hỏi ý kiến các bác trong Bộ Chính trị có mặt lúc đó). Các bác đều không nói thêm và tán thành ý kiến với Bác. Bác nói tiếp : “Bây giờ các cháu xuống dưới xem phim”. Chúng tôi đứng lên và đi xuống với Bác, bạn thì đi cạnh bác Tôn, bạn thì đi cạnh bác Đồng, bác Duẩn, bác Chinh, bác Giáp, bác Nghị ...

Vào phòng chiếu phim ở tầng 1, Bác chiêu đãi bộ phim thiếu nhi miền Nam đánh Mỹ (phim hoạt hình). Lúc đó tự nhiên tôi thấy vinh dự đến lạ kỳ, một niềm vui khó tả, Bác Hồ ngồi cạnh tôi bác ôm chặc tôi, một tay choàng qua vai tôi và xoa xoa lên ngực tôi bộ ngực mớí lớn của một cô gái miền Nam. 

Khi đèn phòng bật sáng Bác hỏi về gia đình tôi và cuộc hành trình của tôi đi bộ vượt Trường Sơn hơn 3 tháng như thế nào kể cho Bác nghe. Bác xoa đầu và hôn lên trán tôi hai cái rất lâu, tôi nhớ rất kỹ, tôi kể sơ về hoạt động giao liên của tôi cho Bác nghe và nhớ đến lời căn dặn của ba mẹ tôi cùng các chú trong cơ quan, ba tôi ở chiến khu Đại Lộc QNĐN thế nào. Ngồi một lúc, Bác đi qua bên con Hoa, Con Lan và tôi thâý bàn tay của bác cũng không bao giờ chịu làm biếng.

Đêm hôm đó tôi được một chị thư ký của bác nói nhỏ cho tôi biết là tôi hân hạnh được bác muốn cho gặp riêng bác, có những chuyện bác muốn hỏi tôi nhưng vì sáng nay đông quá bác không tiện. Khi tôi cùng chị Nhàng đi tớí chổ Bác ở thì tôi được chị Nhàng dẫn đi tắm rữa sạch sẽ và chị Nhàng nhìn tôi trong đôi mắt u buồn và tội nghiệp. Tôi được chị Nhàng dẫn đi qua môt hành lang, và tới phòng ngủ của bác, chị Nhàng gõ cữa 3 tiếng cánh cửa mở ra, chị Nhàng bảo tôi đi vào và chị xoay lưng bỏ đi. Khi tôi vào, Bác ôm chầm lấy tôi hôn môi tôi, hai tay bác xoa nắn khắp người tôi, Bác bóp 2 bờ ngực nhỏ của tôi, bác bóp mông tôi, bác bồng tôi lên thiều thào vào trong tai tôi :
- Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền Nam cho bác nhé.

Bác bồng tôi lên gường hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi, Bác như một con cọp đói mồi. Sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xui tay ... Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròng 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng. 

Những đêm sau mấy đứa con gái khác cũng được dẫn đi như tôi, tôi biết là chuyện gì sẽ xảy ra với chúng, nhưng chúng tôi không ai dám nói vớí ai lời nào. Và qua cái chết của con Lành và con Hoà thì những ngày sau đó chúng tôi sống trong hoang mang và sợ sệt không biết là khi nào tới phiên của mình.

Cho đến khi thống nhất nước nhà, ba mẹ tôi không còn nữa, đã hy sinh cho độc lập dân tộc song họ hàng tôi vẫn vui lòng bởi vì tôi đã thay mặt gia đình và các cô chú trong cơ quan cũng như bạn bè tôi được vinh dự gặp Bác Hồ. Nhưng có ai biết được rằng sau cái gọi là vinh danh gặp bác hồ là chuyện gì xảy ra đâu. Kể cã chồng tôi khi hỏi tới trinh tiêt' của tôi, tôi cũng không dám nói vì anh ấy là một đảng viên cao cấp là một người lảnh đạo của tỉnh QNDN. Tôi chỉ nói là khi đi công tác tôi bị bọn ngụy quân bắt tôi và hảm hiếp tôi, chứ làm sao tôi dám nói tôi bị hảm hiếp lúc mơí 15 tuổỉ và bị hảm hiếp ngay phủ chủ tịch và chính là " Bác hồ " hảm hiếp tôi cho chồng tôi nghe.

Bây giờ ngồi đây tự điểm mặt lại trong số chúng tôi được vinh dự gặp Bác Hồ hơn 40 năm trước đây, chúng tôi đều trưởng thành, ngôì ngậm nguì nhớ laị những đứa bỏ xác laị trong phủ chủ tịch và không bao giờ về lại được miền Nam. Tự nghĩ lại, chúng tôi thấy rất thấm thía lời Bác Hồ đã dạy : “Bác sẽ cấy những hạt giống đỏ của của bác cho đồng bào miền Nam”. 

Huỳnh Thị Thanh Xuân Quãng Nam - Đà Nẵng 02/09/2005

Từ hạt giống đỏ đến gia đình trị ?

Hồng Quân
Ông Nguyễn Thanh Nghị, bên trái, con trai của Thủ tướng Nguyế̃n Tấn Dũng
Chỉ còn vài ngày nữa (3/2), Đảng Cộng Sản cầm quyền ở Việt Nam, với hơn 3,6 triệu đảng viên sẽ kỷ niệm 81 năm thành lập.
Cái lạnh giá chết trâu chết bò từ Phương Bắc tràn về không làm cho câu chuyện về Đại Hội toàn quốc lần thứ 11 của Đảng CSVN bớt nóng.
Từ Đại Hội tới Đại Hội, thành công lại tiếp tục thành công. Những cụm từ mà khi chưa tổ chức người ta đã sử dụng và biết chắc chắn rằng nó sẽ được nói ra khi Đại Hội kết thúc.
Trong cuộc họp báo đầu tiên ngay sau khi kết thúc Đại Hội (ngày 19/1), tân Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, nói với các phóng viên trong nước và quốc tế rằng Đại Hội đã thành công rực rỡ. Có một vài trục trặc nhỏ nhưng không đáng kể.
Ông Trọng không nhắc đến cụ thể sự trục trặc đó là cái gì nhưng có thể hiểu một trong số đó là danh sách đề cử mà Trung Ương Đảng CSVN khóa X trình Đại Hội đã có 7 trường hợp không được bầu.
Trong đó đáng chú ý nhất là trường hợp của Phó Thủ Tướng kiêm Bộ Trưởng Ngoại Giao Phạm Gia Khiêm cùng với một số vị bộ trưởng khác.

Bí mật thông tin

Người dân không được biết các thông tin và câu chuyện nội bộ của Đại Hội. Các nhà báo theo dõi cũng vô cùng ít thông tin về các cuộc họp bên trong.
Vì thế thông tin ông Trọng đưa ra về việc danh sách Trung Ương trình đã bị Đại Hội thay đổi làm cho người nghe cảm thấy vui vui và có những ý nghĩ lạc quan về không khí dân chủ của Đại Hội.
Nhiều người còn nghĩ đến một tương lai dân chủ hơn ngoài xã hội. Nhiều đại biểu có học thức, có chính kiến riêng và việc họ làm không phải hoàn toàn theo ý kiến chỉ đạo trước.
Tuy nhiên, chuyện những người không trúng cử rồi sẽ qua đi. Nhiều vị sẽ nghỉ hưu và sẽ không còn ảnh hưởng gì đến nền chính trị Việt Nam trong tương lai.
Nhưng điều sẽ còn lại và quyết định việc đưa con thuyền Việt Nam đến bến bờ nào là danh sách của những người tái cử và những người trúng cử.
Đại Hội đã bầu được 200 người vào Ban Chấp Hành Trung Ương.
200 con người được gọi là hiền tài của đất nước ấy là những ai? Già trẻ ra sao? Họ đến từ những nơi nào? Đại diện cho thành phần xã hội nào?
Đảng của giai cấp công nhân và nhân dân lao động thì đại diện của họ trong Trung Ương là những ai? Có bao nhiêu người xuất thân từ lao động?...
Và nhiều câu hỏi nữa mà người dân Việt Nam với dân số gần 90 triệu người rất muốn biết nhưng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để biết.

Câu hỏi không có trả lời

Ngay như Bộ Trưởng Xây Dựng Nguyễn Hồng Quân cũng không hề biết được người vừa trúng cử ủy viên dự khuyết ngồi cạnh mình, ông Trần Sỹ Thanh, Phó Bí Thư Tỉnh Ủy Đắk Lắk là ai thì nói gì đến các đại biểu khác hay dân thường ngoài xã hội?
Ông Trần Sỹ Thanh, sinh năm 1972, là Phó Bí Thư Tỉnh Ủy Đắk Lắk.
Bí thư Bắc Giang Nông Quốc Tuấn
Ông Nông Quốc Tuấn năm nay 48 tuổi
Trước khi được bầu giữ chức Phó Bí Thư cuối năm 2010 vừa rồi, ông làm Phó Tổng Giám Đốc Kho Bạc Nhà Nước Việt Nam và luân chuyển vào giữ chức Phó Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Đắk Lắk, một địa bàn kinh tế chính trị giàu có quan trọng ở Tây Nguyên.
Ông là cháu ông Nguyễn Sinh Hùng, Ủy Viên Bộ Chính Trị, Phó Thủ Tướng Chính Phủ, người vừa tái cử thêm một nhiệm kỳ nữa và nghe đồn sẽ thay thế ông Nguyễn Phú Trọng làm Chủ Tịch Quốc Hội vào tháng 7 tới.
Trường hợp ông Trần Sỹ Thanh có thể ít người biết đến nhưng ba trường hợp nổi bật khác cũng trúng vào Trung ương lần này, hay ba ‘hoàng tử đỏ” khác, thì khá là nổi tiếng.
Đó là ông Nông Quốc Tuấn, Bí thư Tỉnh ủy Bắc Giang, con trai Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản Việt Nam khoá IX và X Nông Đức Mạnh.
Trường hợp thứ hai là ông Nguyễn Thanh Nghị, Phó Hiệu Trưởng Trường Đại Học Kiến Trúc Thành Phố Hồ Chí Minh, con trai đương kim Ủy Viên Bộ Chính Trị, Thủ Tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng.
Trường hợp thứ ba là ông Nguyễn Xuân Anh, Bí Thư Quận Ủy Liên Chiểu, thành phố Đà Nẵng, con trai Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Kiểm tra Trung Ương khoá 10 Nguyễn Văn Chi.
Không thể phủ nhận là trong số các ủy viên trung ương lần này cũng có nhiều người là con cái cán bộ lão thành -- những người được coi như khai quốc công thần, hy sinh cả cuộc đời mình cho cách mạng Việt Nam; nhưng dường như sự thành đạt của họ trên chính trường khó có thể nhận thấy sự can thiệp dìu dắt của cha họ.
Thậm chí nhiều người yêu mến còn cho rằng họ phải rất vất vả để vượt qua cái bóng của cha mình như Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Bộ Quốc Phòng, con trai cố Đại tướng Nguyễn Chí Thanh.
Tướng Thanh đã hy sinh vài chục năm nay, khi ông Vịnh còn là trẻ con.
Thứ trưởng thường trực Bộ Ngoại Giao Phạm Bình Minh là con trai cố Bộ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Cơ Thạch nhưng nhiều người thậm chí còn không biết họ là cha con.
Đứng sau Phạm Bình Minh trong danh sách trung ương có Trần Bình Minh, Phó Tổng giám đốc Đài Truyền Hình Việt Nam.
Ông Minh nổi tiếng là một nhà báo tài năng, hoạt ngôn và rất thông minh chứ ít được biết đến như con trai nguyên Tổng Giám Đốc Đài Tiếng nói Việt Nam Trần Lâm, người đã treo cờ tổ quốc ở Nhà Hát Lớn Hà Nội trong ngày 19/8/1945.
Hay một trường hợp khác là bà Nguyễn Thị Kim Tiến, Thứ trưởng Bộ Y Tế.
Bà Tiến bắt đầu nổi tiếng khi được nhắc đến là Viện Trưởng Viện Pasteur Thành Phố Hồ Chí Minh khi dịch cúm gia cầm xảy ra ở Việt Nam cách đây vài năm chứ ít được biết đến với tư cách cháu ngoại cố Tổng Bí Thư Hà Huy Tập.

Chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa gia đình trị?

Còn bao nhiêu ‘hạt giống đỏ’ trong Trung Ương lần này? Bao nhiêu người là con cán bố lão thành, những người sẽ tiếp nối sự nghiệp cách mạng của cha ông mình ở Việt Nam?
Và bao nhiêu người là con cán bộ đương chức?
Nếu như trường hợp của ông Vịnh, bà Tiến và hai ông Minh không có gì để bàn luận nhiều thì trường hợp của ông Tuấn, ông Nghị và ông Xuân Anh đã được dân chúng râm ran bàn luận trước khi đại hội diễn ra.
Trước đó vài tháng ở Bắc Hàn, con trai út của nhà lãnh đạo Kim Yong-il là Kim Jong-un, 27 tuổi, được phong hàm đại tướng, mở đường cho một sự nối ngôi của gia đình độc tài họ Kim này.
Phó TGĐ Đài Truyền hình Việt Nam Trần Bình Minh
Ông Trần Bình Minh gắn bó nhiều năm với ngành truyền hình
Liệu có sự liên tưởng nào giữa hai đất nước có cùng hệ tư tưởng cộng sản Marxism - Leninism này không?
Ông Nông Quốc Tuấn thuộc thế hệ 6X.
Về tuổi tác ông không hẳn là trẻ nhưng chưa chứng minh được bản thân trong khi bị chỉ trích là bất tài, năng lực thuộc loại yếu.
Ông không có học hành đến nơi đến chốn mà bắt đầu bằng việc đi xuất khẩu lao động ở Đức.
Sau khi cha của ông chuyển công tác từ tỉnh miền núi Bắc Thái về Hà Nội và thăng tiến nhanh ở thủ đô, ông Tuấn gia nhập cơ quan Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh, nơi cung cấp cán bộ cho Đảng.
Ông nhanh chóng được đề bạt đến chức bí thư trung ương Đoàn, một cấp hàm tương đương thứ trưởng.
Sau một hồi luân chuyển lòng vòng, nay ông là người đứng đầu một tỉnh phía bắc và có tên trong Trung Ương Ủy Viên.
Khác với ông Tuấn, hai ông Xuân Anh và ông Nghị thuộc thế hệ 7X. Họ còn rất trẻ và được học hành tử tế.
Họ được chuẩn bị để tiếp tục có vị trí cao hơn trong Đảng Cộng Sản vào nhiệm kỳ tới.
Điều này đã được nhiều doanh nhân ở Sài Gòn nhận định rằng, về mặt hình thức, Việt Nam vẫn tuyên bố đi theo chủ nghĩa cộng sản để tiến tới chủ nghĩa xã hội, một xã hội công hữu về tư liệu sản xuất.
Nhưng thực tế thì một số nhà lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam đang hành động theo cách ngược lại, là tư hữu hoá mọi thứ có thể cho gia đình mình.
Họ sẽ đưa đất nước theo hướng được điều hành bởi một nhóm gia đình quyền lực về kinh tế và chính trị, trong đó việc đưa con trai mình vào trung ương lần này càng khẳng đình rõ quan điểm cho rằng, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ đưa đất nước theo hướng đó và gia đình ông là một trong những gia đình điều hành đất nước Đông Nam Á này.
Nếu như ở Trung Quốc, ông Tập Cận Bình, Phó Chủ Tịch Trung Quốc cho rằng đất nước nên được điều hành bởi con cái của những nhà cách mạng tiền bối thì ở Việt Nam, quan điểm này đang bắt đầu có cơ sở.
Trước khi đại hội 11 diễn ra, Tổng Biên Tập Báo Nhân Dân Đinh Thế Huynh cho rằng chỉ Đảng Cộng Sản là người lãnh đạo thành công nhiều cuộc chiến tranh cho nên chỉ có Đảng Cộng Sản mới có quyền lãnh đạo đất nước.
Nhưng việc con cái các nhà lãnh đạo được chuẩn bị để tiến tới điều hành đất nước sẽ đưa đất nước này đi về đâu?
Bài viết phản ánh quan điểm và văn phong của tác giả, hiện sống ở Hà Nội.

Truyền thống gia đình trong Đảng

Tiến sỹ Nguyễn Thanh Nghị
Tiến sỹ (dỏm)Nguyễn Thanh Nghị nay là Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng
Đại hội XI Đảng Cộng sản Việt Nam vừa bầu ra Ban Chấp hành Trung ương mới gồm 200 vị.
Trong đó, có một số tân ủy viên là con các lãnh đạo cao cấp. Một số người được dư luận nói đến, một số người khác gần như ít biết.
Điểm qua các nhân vật được gọi nôm na là "Hạt giống đỏ" trong Ban Chấp hành lần này, có ông Nguyễn Thanh Nghị (ủy viên dự khuyết), con trai của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng; ông Nông Quốc Tuấn, con trai của Tổng Bí thư khóa X Nông Đức Mạnh; ông Nguyễn Chí Vịnh, con trai Đại tướng Nguyễn Chí Thanh; ông Phạm Bình Minh, con trai cố Bộ trưởng Nguyễn Cơ Thạch; ông Nguyễn Xuân Anh (ủy viên dự khuyết), con trai ủy viên Bộ Chính trị khóa X Nguyễn Văn Chi; ông Trần Sỹ Thanh (ủy viên dự khuyết), cháu ông Nguyễn Sinh Hùng và bà Nguyễn Thị Kim Tiến, cháu ngoại cố Tổng Bí thư Hà Huy Tập (trúng cử từ khóa X).
Ông Trần Sỹ Thanh hiện là Phó Bí Thư Tỉnh Ủy Đăk Lăk. Ông Nguyễn Chí Vịnh là Trung tướng, Thứ trưởng Quốc phòng.
Ông Phạm Bình Minh là Thứ trưởng thường trực Bộ Ngoại giao và bà Nguyễn Thị Kim Tiến là Thứ trưởng Bộ Y Tế, người được cho có nhiều cơ hội lên thay ông Nguyễn Quốc Triệu, người không trúng cử ủy viên trung ương lần này.
Một nhân vật khác xuất thân từ gia đình cao cấp là ủy viên trung ương Trần Bình Minh, Phó Tổng Giám đốc Đài truyền hình Việt Nam, con trai nguyên Tổng Giám Đốc Đài Tiếng nói Việt Nam Trần Lâm.

Công tác Đảng-Đoàn

Ủy viên Trung ương

  • Nông Quốc Tuấn, Bí thư Bắc Giang
  • Nguyễn Thanh Nghị (dự khuyết), Phó hiệu trưởng Đại học Kiến trúc TP HCM
  • Phạm Bình Minh, Thứ trưởng Ngoại giao (từ khóa X)
  • Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Quốc phòng
  • Trần Sỹ Thanh (dự khuyết), Phó Bí thư Đăk Lăk
  • Nguyễn Xuân Anh (dự khuyết), Bí thư Quận Liên Chiểu, Đà Nẵng
  • Trần Bình Minh, Phó TGĐ Đài Truyền hình Việt Nam
  • Nguyễn Kim Tiến, Thứ trưởng Y tế (từ khóa X)
Người được chú ý nhiều là tiến sỹ Nguyễn Thanh Nghị, 35 tuổi, con trai của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Ông Nghị được bầu bổ sung ngay tại Đại hội vào vị trí Ủy viên dự khuyết của Ban Chấp hành Trung ương khóa XI.
Sau khi lấy bằng tiến sĩ ngành kỹ sư công chánh (xây dựng) ở Đại học George Washington ở Washington, ông Nguyễn Thanh Nghị về Việt Nam và trở lại công tác tại trường cũ là Đại học Kiến trúc thành phố Hồ Chí Minh.
Ban đầu ông làm Trưởng ban Sau đại học và Quan hệ quốc tế của nhà trường, rồi ông nhanh chóng lên chức Phó Hiệu trưởng.
Cùng trẻ tuổi, và cũng là trẻ nhất trong số ủy viên dự khuyết như ông còn có ông Nguyễn Xuân Anh, con trai cựu Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Văn Chi.
Ông Chi, quê ở Hòa Vang, Đà Nẵng rời vị trí Trưởng Ban Kiểm tra Trung ương, chức vụ ông nắm từ 2002.
Con ông là Nguyễn Xuân Anh, đi thẳng từ chức Bí thư Quận uỷ Liên Chiểu, Đà Nẵng lên Trung ương Đảng, dù mới là ủy viên dự khuyết.
Ông Trần Bình Minh là con của nhà cách mạng lão thành Trần Lâm
Cả hai ông Nghị và Anh đều sinh năm 1976.
Và dù ông Nông Đức Mạnh rời vị trí Tổng bí thư Đảng, con trai ông là Nông Quốc Tuấn đã vào Trung ương Đảng.
Sinh năm 1963, ông Tuấn lên bằng con đường Đoàn - Đảng, giữ chức Bí thư trung ương Đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh, Chủ tịch Hội liên hiệp thanh viên Việt Nam trước khi được bổ nhiệm đột xuất năm 2010 vào chức Bí thư Bắc Giang.
Trước đó, từ tháng 4/2009 ông đã làm Phó Bí thư Tỉnh ủy Bắc Giang, chuyên phụ trách ngành 'xây dựng Đảng' và cũng là Đại biểu Quốc hội khóa XII, đại diện cho tỉnh Sơn La.
Việc bầu chọn ông Nông Đức Tuấn hồi tháng 9/2010 diễn ra chỉ hai tuần sau vụ lộn xộn ngay tại trung tâm thành phố Bắc Giang đã thu hút sự chú ý của dư luận.
Việt Nam là nước châu Á và ít nhiều chia sẻ với Trung Quốc có truyền thống để con cái các nhân vật cao cấp hoặc 'công thần' của chế độ cộng sản tiếp nối truyền thống chính trị gia đình, dù không rõ rệt như Bấm Bắc Triều Tiên.
Tại Trung Quốc, nhân vật được cho là sẽ lên làm Chủ tịch nước, chủ tịch Đảng nhiệm kỳ tới, ông Bấm Tập Cận Bình, là con của một cán bộ cao cấp lão thành, ông Tập Trọng Huân.
Con cháu các nhân vật cao cấp của Đảng và Nhà nước tại Trung Quốc cũng công khai chiếm nhiều vị trí quan trọng trong nền kinh tế và hệ thống quyền lực, tạo ra cái tên 'Thái tử Đảng', được Phương Tây gọi là 'Chinese princelings'.
Xem thêm Bấm Từ hạt giống đỏ đến độc tài gia đình trị? và bài cũ Bấm Nhà trẻ Trung ương ở Việt Nam.

Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

LÁ QUỐC KỲ CỦA CHÚNG TA

 
Tác giả: Hải Triều
  
Ta đi trong tuyết ươm hơi lạnh
Mà lửa từ tim vẫn nhóm hồng
Với lá quốc kỳ trên ngực áo
Ta thấy còn hơi ấm non sông…
1.
Có một thời công chuyện làm ăn khó khăn, tôi mua một chiếc ghe nhỏ, theo anh em làm nghề dân chài, đi đánh cá Salmon. Ðó là thời vàng son cách đây hơn 10 năm của “làng” ghe đánh cá Salmon gốc Việt ở British Columbia, Canada. Làm 4 tháng, nghỉ 8 tháng ăn lương thất nghiệp. Tôi thấy cái 8 tháng ăn lương thất nghiệp có vẻ ngon cơm, đi đó đây nói chuyện, viết lách, hội thảo, biểu tình… mà không sợ vợ con ở nhà ăn mì gói… Đó là lý do tôi thành “dân chài”, mặc dù cái “thuở ban đầu lạng quạng ấy”, tôi không biết vá lưới, không biết mặt con cá Salmon nó dài ngắn, méo tròn ra sao… Đúng là liều mạng!
Thuở đó, Ba tôi còn sống, ở Việt Nam, nghe tin tôi ra biển, ông than trời, vì biết tôi không thể là dân làm biển. Ông tưởng tượng tôi đi chân trần, vác lưới ra biển, mặt mày đen như cục than hầm, nhấp nhô trên sóng nước… như mấy ông dân chài Phan Thiết ở Lạc Đạo, Bình Hưng, Thương Chánh… rồi nghĩ đến cái thời “vàng son” khi tôi từ đơn vị về thăm nhà, ngừng xe jeep trước cửa, bông mai trên bâu áo, ra trường Thủ Đức mấy năm mà vóc dáng vẫn chưa tan nát nét thư sinh, ông lấy làm hãnh diện với bà con làng xóm… Ông thở dài, và khi biển động, bão tố ở biển Phan Thiết xa Canada gần nửa quả địa cầu, ông lại đứng ngồi không yên nhìn ra biển rộng tưởng chiếc ghe tôi đang quay cuồng trong cơn bão, tưởng chừng khi biển Phan Thiết động thì sóng Canada cũng vỗ ầm ầm… Ba tôi than trời là đúng, tôi ra biển nhiều lần song vẫn bị say sóng hộc máu, lưới quăng xuống nước, cá buồn tình trốn mất tiêu… và cuối cùng, tôi bán ghe sau 5 năm chọn lầm cái nghề “Hà Bá” chê lỗ vốn này.
Tôi thương Ba tôi khi nghĩ đến ông, nhưng ông xa tôi nghìn trùng. Cái gần gũi theo tôi lên ghe ra biển là cái “còm piu tơ” Mackintosh và mấy cái thư của cô bé gái 10 tuổi con tôi. Tôi làm nghề biển mà không bỏ được cái nghiệp… báo. “Nghiệp báo!” Đúng là Phật dạy nghìn năm trước không sai! Báo ở đây là nghề viết lách trăm cay ngàn đắng cùa những tên cầm bút còn chút liêm sỉ và lương tâm… chứ không phải là thứ nghiệp báo trầm luân địa ngục gì cả!
Khi mỗi lần ghe vô bến, bán cá và vá lưới xong, tôi kéo giây điện gắn vô máy và gõ lọc cọc. Bài vở, tin thức lấy từ báo Tây và cái radio… rồi nhét vô cái đầu cho nó làm việc, xong sang/copy vô cái disket gửi qua Toronto cho chủ nhiệm Bùi Bảo Sơn… Tạp chí Lửa Việt vì thế mà tôi vẫn có mặt, cho dù tôi lênh đênh trên sóng nước theo đuôi bầy cá Salmon…
Có một hôm, thả lưới xong, tôi bóc cái thư cô bé gái gửi cho bố, tôi vô cùng xúc động. Thư con tôi có mấy dòng tiếng Anh “con nhớ Daddy! Con nhớ Daddy!” mà trên đầu thư con tôi vẽ một lá quốc kỳ mầu vàng ba sọc đỏ bằng bút chì mầu. Thì ra con tôi biết lá cờ trên bàn tôi là gì, và những gì tôi giải thích cho nó biết… Đọc thư con, nhìn những dòng chữ con nít, nhìn lá cờ… tôi thấy cả một vùng biển cửa sông Skeena gần Alaska ấm lại…
2.
Tại Mỹ cũng như tại Canada, tờ lịch vừa qua bước vào ngưỡng cửa tháng 12 là thiên hạ chuẩn bị cho mùa Giáng sinh. Một hôm cô bé lớp tiểu học con tôi về nhà, vừa bỏ sách vở xuống bàn là nó kéo tôi ra phòng khách:
- Ông thầy trường con gắn cờ Việt cộng trên cây Giáng Sinh đó Ba!
- Sao con biết đó là cờ Việt cộng?
- Thì có lần ba chỉ con cờ đỏ sao vàng là cờ Việt cộng, là cờ bỏ tù Ba, là cờ mà Ba Mẹ phải chạy trốn. Con ghét lá cờ đó lắm! Tại sao trường không treo cờ mình Ba?
Tôi bảo con tôi:
- Con giỏi lắm! Ba thương con lắm! Ba với con lên trường, con chỉ cho Ba lá cờ Việt cộng trên cây Giáng Sinh nhen!
Cô bé nhanh nhẩu:
- Con dắt Ba đi liền được không Ba?!
Trường cách nhà tôi chỉ vài trăm mét. Hai cha con vô trường, và quả đúng như lời cô bé, một lá cờ đỏ sao vàng nhỏ chen giữa những lá cờ các quốc gia khác được trang trí gắn trên cây Giáng sinh sặc sỡ những bóng đèn màu nhấp nháy. Tôi dắt con vào xin gặp ông hiệu trưởng, giải thích cùng ông về lá cờ, về kiếp nạn của dân tộc Việt Nam, và hơn nửa triệu người Việt Nam bỏ nước vượt biển ra đi,vùi thây trong biển cả chỉ vì lá cờ này… Và lá cờ cờ đỏ sao vàng là cơn ác mộng của tôi, gia đình tôi, dân tộc tôi.
Ông thầy Canada nghe tôi giải bày, cảm thức những xúc cảm của tôi khi tôi nói, ông hiểu ra, và khi tôi bảo ông rằng tôi sẽ làm đơn chuyển con tôi đi trường khác học nếu ông còn giữ lá cờ đỏ này trên cây Giáng sinh. Ông từ tốn dắt cha con tôi ra cây Giáng sinh, gở bỏ lá cờ đỏ sao vàng, và quay lại hỏi con tôi:
- Con muốn thầy thay lá cờ nào lên đây?
- Dạ, lá cờ con làm ở nhà!
- OK, mai con đem cờ con làm lên trường nghe!
- Dạ! Mai con đem lên! Con cám ơn thầy!
Đêm đó, nhỏ bé con tôi hí hoáy cắt giấy, tô vẽ một lá cờ vàng ba sọc đỏ nhỏ xíu. Sáng hôm sau nó lên trường thật sớm. Giờ ăn trưa, nó chạy một mạch về nhà:
- Daddy! Cây Giáng sinh ở trường thầy con cho gắn một lá cờ vàng như lá cờ của Ba để trên bàn. Con làm lá cờ đó hồi hôm Ba biết không?
- Ba biết! Ba biết! Ba thấy con làm! Con giỏi lắm! Ba thương con!
Tôi ôm con tôi vào lòng, hôn trên trán nó, và tôi thấy Vancouver ấm cả một trời mùa Đông…
3.
Bình là một thuyền nhân tỵ nạn đi chui, nghĩa là anh em hắn phóng lên ghe tôi giờ chót khi tôi và đám bạn đẩy ghe ra biển. Ðến Canada, hắn ở cùng thành phố Vancouver với tôi. Khá lâu không gặp, có lần tôi lang thang trong chợ Longdale Market ở North Vancouver, gặp hắn làm nhân viên security trong chợ, có job tốt, vợ con, nhà cửa đàng hoàng. Tôi mừng là anh em chúng tôi không tên nào chết trên biển, không tên nào thất nghiệp và ba trợn khi đến xứ người… Tôi không mong gì hơn.
Khoảng một tuần sau đó, bất ngờ Bình phone tôi:
- Anh Hai, sáng nay tôi vô làm, thấy thằng manager cho giăng một dãy cờ trên gần nóc lòng chợ, có cả cờ đỏ sao vàng. Tôi xì nẹt và cự lộn với nó!
- Bộ không sợ nó đuổi sở sao?
- Đuổi, tôi tìm chỗ khác làm, chịu nhục làm ở đây mỗi ngày thấy lá cờ này tôi chịu không được! Thằng manager thấy tôi nóng, lúc đầu nó ngạc nhiên, sau tôi giải thích nó hiểu ra, nó đồng ý bỏ lá cờ đó, nhưng nó ra điều kiện là tôi phải tự vô kho mang thang ra leo lên tháo cờ, và thay vào bất cứ một lá cờ quốc gia khác mà tôi không “up set, không nhức đầu” ngay hôm nay. Nó không chấp nhận để giây cờ trong chợ có một khoảng trống. Anh có lá cờ quốc gia nào sẳn ở nhà, lái xe mang gấp qua cho tôi trước khi chợ đóng cửa!
- OK, chuyện gì chứ chuyện này tao bay qua liền!
Mặc dù thằng em thuyền nhân đi chui của tôi nó không tham gia sinh hoạt đấu tranh nào, năm 1975 nó còn nhỏ, chưa đi lính, nhưng nó có tinh thần quốc gia ngon lành, và phản ứng hết sẩy, ngon lành hơn bất cứ ai “ăn cơm quốc gia thờ ma Việt vẹm”.
Ngày hôm nay, ai thăm chợ Longdale Market ở North Vancouver, Canada vẫn còn thấy trên nóc chợ một lá cờ vàng ba sọc đỏ giăng giữa hàng cờ các quốc gia khác, đó là lá cờ của tôi và Bình. Hạ được cờ đỏ VC, treo lên lá cờ vàng trên nóc chợ ở Canada là một kỷ niệm khó quên của anh em tàu BI 25803 của tụi tôi khi vào Pulau Bidong năm 1980 trước đây.
4.
Tại Canada, tỉnh Alberta là nơi lá cờ vàng ba sọc đỏ được treo thường trực tại hai thành phố Calgary và Sandre. Chế độ Hà Nội nhiều lần cay cú và can thiệp yêu cầu kéo xuống, nhưng chính phủ các cấp Alberta vẫn lạnh như tiền, quyết tâm giữ lá cờ của cộng đồng Việt Nam tỵ nạn cộng sản là một yếu tố quan trọng để nhà nước Alberta “gửi gió cho mây ngàn bay những lời phản đối, yêu cầu của Hà Nội” .
Những đồng hương Việt Nam có dịp ngang qua Calgary, ngay trên góc xa lộ Deerfoot và International Avenue ( đường 17), sẽ thấy có một công viên treo một dọc cờ các quốc gia tự do trên một hàng trụ cờ, và lá cờ vàng ba sọc đỏ tung bay giữa hàng cờ đó.
Thành phố Vancouver cờ vàng ba sọc đỏ xuất hiện trong một tình huống rất lý thú. Trên đường Kingsway, một trong nhưng con đường chính của thành phố đẹp nhất Bắc Mỹ này, gần giữa hai góc đường số 10th Ave và 11th Ave, có một hãng bán xe khá đắt tiền có tên là Technique Auto Sale. Bỗng một hôm, bà con Việt Nam đi xe bus ngang hãng xe, thấy một hàng cờ trong đó có lá cờ đỏ sao vàng tổ bố. Thế là nhiều cú phone gọi tới tấp tới anh em Hội Cựu Chiến Sĩ và Hội Thủ Đức Vancouver:
- Trời ơi mấy ông ơi! Tụi Việt cộng nó treo cờ đỏ sao vàng trên đường Kingsway! Bây giờ mấy ông làm sao chớ!
- Chỗ nào Bác!
- Chỗ tiệm bán xe trên đường Kingsway, gần góc 11!
- OK bác! Tụi cháu đến đó ngay!
Tôi và Trần Văn Trung SĐ18 phóng xe đến đó, và y như rằng, lá cờ đỏ sao vàng “đang giỡn mặt bà con” dưới trời Vancouver. Tôi và Trung vào hãng xe, tự giới thiệu là đại diện cho Hội Cựu Chiến Sĩ và Hội Võ Khoa Thủ Đức thuộc cộng đồng Việt Nam, xin gặp manager…
- Thưa ông, sao hôm nay hãng ông lại có sáng kiến treo 12 lá cờ trước hãng xe, và tại sao lại có lá cờ đỏ sao vàng?
- Hãng tôi buôn bán xe, 12 lá cờ được treo là 12 sắc dân đông đảo có mặt sinh sống tại vùng Vancouver Mainland và vùng phụ cận. Người Việt các ông trong vùng này theo tôi đoán có khoảng 40 ngàn dân, do đó tôi treo lá cờ đỏ sao vàng của nước ông!
Tôi biết ngay là hãng xe có một sự nhầm lẫn “vĩ đại và vô tình”. Tôi từ tốn giải thích:
- Vì nhu cầu buôn bán, hãng ông mới treo các lá cờ quốc gia của các sắc dân. Chúng tôi đến đây với thiện chí là giúp các ông tránh khỏi những hiểu lầm không lợi cho việc buôn bán của hãng ông. Việc treo các lá cờ khác, chúng tôi không có ý kiến, nhưng treo lá cờ đỏ sao vàng thì không nên?
- Tại sao/Why? Xin ông nói rõ hơn!
- Thưa ông, lá cờ đỏ sao vàng là lá cờ của đảng cộng sản Việt Nam và đảng đó đã áp đặt thành cờ của nước Việt Nam cộng sản; lá cờ đó không đại diện cho nước Việt Nam tự do của chúng tôi. Vì lá cờ này mà dân tộc tôi đau khổ, vì lá cờ này mà chúng tôi phải bỏ nước ra đi và có mặt ở đây, vì lá cờ này mà nửa triệu người Việt Nam vùi thân trong lòng biển trên đường tìm tự do. Quý hãng treo lá cờ này là khơi lại niềm đau, nỗi hận của 40 ngàn người Việt sinh sống ở đây, và họ sẽ không vào xem xe các ông, không mua xe các ông, và họ có thể tập trung hàng ngàn người biểu tỉnh chống lá cờ đỏ trước hãng ông…
Người Manager hiểu ra ngay sự tình, và ông đồng ý. Ông cho người tháo lá cờ đỏ sao vàng xuống. Nhưng ông bỗng nói:
- Tháo lá cở đỏ xuống thì một trụ cờ bỏ trống…
- Vậy ông có thể thay lá cờ vàng Việt Nam của chúng tôi lên được không?
- OK được! Chừng nào ông giao lá cờ đó cho chúng tôi?
- Ngay hôm nay!
Chúng tôi cho Trung bay về trụ sở Hội Cựu Chiến Sĩ mang đến hãng xe lá cờ vàng ba sọc đỏ. Hãng xe hí hoáy móc vào thanh ngang của trụ cờ nhưng không được, vì cờ không có lổ ngang đủ rộng. Người manager không trả lại cờ, ông giữ lại và mang vào office. Chúng tôi cám ơn ông và từ giả hãng xe. Trên đường về, tôi nói với Trung:
- Đem được cờ đỏ VC xuống là tụi mình thắng VC 1-0 rồi! Chuyện họ treo cờ mình lên được thì càng tốt, không có cũng không sao, miễn là đừng có cờ đỏ sao vàng treo lên trong thành phố này là OK.
Mấy hôm liền sau đó, chúng tôi cứ lái xe lạng qua lại trước hãng xe xem có gì lạ không. Cây cột cờ vẫn để trống, không cờ đỏ, không cờ vàng. Tôi nghĩ bụng, chắc hãng xe muốn giữ thái độ trung lập. 1-0 là tỷ số chấp nhận được. Nhưng ngày hôm sau nữa, khi tôi lái xe qua đường Kingsway để ý cây trụ cờ trống như thường lệ, mắt tôi sáng lên khi thấy lá cở vàng ba sọc đỏ rực rỡ, mới toanh đồng dạng với hàng cờ các nước khác, tung bay trong gió. Thì ra hãng xe thuê may lá cờ vàng theo mẫu lá cờ chúng tôi cho hãng nhưng có một lỗ ngang để luồn vào. Họ đã giữ lời hứa treo lá cờ vàng.
Tôi phone Trung và các bạn:
- Hạ VC thêm một quả nữa! 2-0!
- Cái gì?
- Hãng xe treo cờ mình, đẹp, mới toanh, rực rỡ! Gặp nhau tại Hội quán ngay. Phone cho mấy ông thần nước mặn của mình luôn. Ứng tiền mua giùm một cái thiếp cám ơn, một bó hoa, một case beer, lấy ở nhà một chai rượu chưa khui…
- Để làm gì?
- Tặng hãng xe, sao đó mình khao quân!
- Nghe 5, nhận 5!
Nội trong hôm đó, chúng tôi đã tiếp xúc cám ơn hãng xe, để lại trong văn phòng họ một chai rượu, một case beer, một bó hoa và một thiệp cám ơn… nhân danh Cộng đồng Người Việt vùng Greater Vancouver, Hội Cựu Chiến Sĩ và Hội Võ Khoa Thủ Đức Vancouver… Và cuối tháng, khi báo Việt Nam Vancouver (một ấn bản địa phương của Nguyệt San Việt Nam) ra lò, chúng tôi đã gửi cho hãng xe 40 số báo free mà trang bìa là 1 trang quảng cáo cho hãng xe không lấy tiền. Quảng cáo ngay nơi trang bìa sau tờ báo với lá cờ vàng ba sọc đỏ tung bay. Đây là lá cờ vàng ba sọc đỏ duy nhất tại Vancouver rực rỡ, lồng lộng trong nắng tại Vancouver, bất chấp những cú phone và văn thư khiếu nại, phản đối của sứ quán cộng sản tại Ottawa. Tỷ số 2-0 này sẽ tồn tại cho đến ngày tàn trận đấu dài mà thời gian trận đấu được tính bằng năm, bằng tháng trên nỗi đau của dân tộc…
*
Hiện nay, âm mưu và nổ lực của tà quyền Taliban VC ở Hà Nội vẫn còn đang tiến hành quyết liệt: Phân hóa cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại, lăng nhục cuộc chiến đấu chính nghĩa của QLVNCH và bôi bẩn, hạ thế giá lá cờ vàng ba sọc đỏ. Chúng ta mất gần hết, chỉ còn lại mầu cờ. Và chúng ta không chấp nhận những phản bội của bất cứ ai,bất cứ từ đâu tới. Lịch sử sẽ không tha thứ cho những ai bôi đen lịch sử bằng cách hạ nhục lá cờ vàng!

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

Ăn phở 35 đô ở nước Việt Nam cộng sản

Hình từ một quán ăn ở Việt Nam
Trong lúc Việt Nam Cộng sản đang ngày càng áp dụng những cách làm của chủ nghĩa tư bản, khoảng cách giàu nghèo đang tăng nhanh.
Tôi đã từng có những ngày kỳ quặc, nhưng ngày Chủ Nhật đó ở Hà Nội chắc chắn là ngày rất kỳ quặc.
Việc đầu tiên tôi làm trong ngày là ngắm một người được bảo quản, trông như bức tượng sáp, sau đó là nếm phở đắt nhất ở Việt Nam- rồi xem chiếc xe hơi đắt giá nhất.
Tôi cũng tới buổi gặp ra mắt của câu lạc bộ những người chơi xe Harley Davison trước khi nếm mùi thực tế bằng cách ngồi khoanh chân trên sàn một nhà hàng và nhắp bia hơi.
'Bác Hồ Chí Minh', cha già dân tộc của nước Việt Nam này đã đề nghị được hỏa táng để không phải nằm lạnh giữa một lăng mộ tối đèn, bao quanh bởi lính bảo vệ luôn thúc giục đoàn khách vào thăm đi cho mau trong yên lặng, tay bỏ khỏi túi, mũ gỡ khỏi đầu.
Hàng trăm người Việt Nam và cả khách du lịch thường xuyên xếp hàng để vào viếng ông, trong hình dáng giống như khi ông vừa qua đời cách đây hơn 40 năm.
Đảng Cộng sản ở đây không muốn thay đổi nhưng với các nhà chọc trời mọc lên ở khu lân cận lăng cố Chủ tịch Hồ Chí Minh, thay đổi đang ập tới với ông.
Khách giàu
Địa điểm tiếp theo của tôi là để thưởng thức phở, món súp tiếp đạm cho quốc gia thường được bán với giá một đô la.
Nhưng chúng tôi không đến những quán phở thường mà tới nếm thử loại phở đắt nhất nước với giá 35 đô la một tô.
Hai chiếc xe Porsche hai cầu đỗ bên ngoài quán. Tôi còn không biết là Porsche chế tạo cả xe hai cầu.
Ông chủ quán nói với chúng tôi về chất lượng thịt bò Nhật, độ sạch sẽ của bếp nấu và số tiền mà những người giàu sẵn sàng bỏ ra để húp món phở đắt nhất Việt Nam.
Một thực khách thú nhận ông vừa ăn món phở đặc biệt của nhà hàng và gần như cảm thấy có lỗi khi nói với tôi ông làm cho chính phủ.
Chúng tôi cũng nhận được ánh mắt nghi ngờ của một Ủy viên Trung ương Đảng bước nhanh ra khỏi cửa và chui vào chiếc Mercedes trong lúc người trông nom tôi thử món phở mà cô nói không tới mức 35 đô la ngon hơn phở cô thường ăn.
Đồng sàng dị mộng
Vâng, người trông nom chúng tôi...
Tượng cố Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Đại hội XI
Những nguyên tắc được bảo quản từ thời ông Hồ có vẻ vẫn thắng thế
"Đảng" cũng thích kiểm soát. Nhưng đây không phải là nước cộng sản mà chúng ta tưởng tượng ra từ những năm 1950-1960.
Dĩ nhiên cờ đỏ treo ở mọi góc phố nhưng hình búa liềm tung bay trên đường đối diện với một cửa hiệu Chanel trong khi các áp phích tuyên truyền nằm ngay gần cửa hàng Louis Vuitton.
Những biểu tượng của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản - đồng sàng dị mộng.
Ngay cả những người trông nom chúng tôi cũng cười và nhún vai khi được hỏi ý thức hệ và thực tế có thể dung hòa như thế nào.
Họ tỏ ra thẳng thắn và trung thực về những điều quái dị. Ít nhất tôi từng nghĩ họ sẽ phản ứng xã giao và nghiêm nghị, thậm chí đầy đức tin.
Còn ông chủ khách sạn đưa ra cách lý giải riêng: "Vỏ là cộng sản nhưng ruột là tư bản".
Chúng tôi đã thấy lớp vỏ đó - một tập thể các 'đồng chí' tại Đại hội Đảng nhất loạt đồng tình về đội ngũ lãnh đạo mới.
"Có ai phản đối không?" - vị chủ tọa hỏi với cái nhìn lướt qua.
Dĩ nhiên là không. Chất vấn hệ thống là điều không thể dung thứ.
Nhưng rồi tất cả những đấu đá, tranh cãi diễn ra sau những cánh cửa đóng kín.
Đoàn kết bề ngoài là cách họ thể hiện Sức mạnh.
Hột xoàn
Và chúng tôi đã nhìn thấy phần 'ruột' trong cuộc gặp với một trong những người giàu nhất nước.
Chúng tôi được nghe về dự án nhiều triệu đô la xây tòa nhà cao nhất miền Trung, khách sạn ngoài bờ biển của ông và khu biệt thự cao cấp giá hai triệu đô la mỗi căn, các khu công nghiệp và mục tiêu kiếm nhiều tiền hơn nữa qua việc thay thế bỏ hãng xưởng may áo sơ mi và giày để xây nhà máy làm đồ điện tử công nghệ cao.
"Nếu Đảng đi con đường khác với người dân Việt Nam thì họ không thể sống sót được," ông dũng cảm nói.
Đó là sự tự tin từ đến từ tiền cải.
Và thanh niên 26 tuổi tràn đầy tự tin cũng cho tôi xem chiếc xe Rolls-Royce Phantom được chế tạo theo đơn đặt hàng đang hợm hĩnh phô kính trước mặt những người bán hàng rong đội nón lá.
Người anh toát ra toàn kim hoàn và hột xoàn. Khi là chủ cửa hàng bán xe đắt tiền như thế này, người ta có thể dùng điện thoại giát vàng và đồng hồ gắn kim cương.
Ông sẽ không bao giờ nhìn thấy nhiều xe hạng sang như thế này ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới.
Một thành viên ngoại quốc của câu lạc bộ Harley Davidson
Thế còn câu lạc bộ chơi xe Harley Davidson? "Ông sẽ không bao giờ nhìn thấy nhiều xe hạng sang như thế này ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới," một trong những người nước ngoài là thành viên câu lạc bộ nói với tôi.
Và đây chắc chắn là thói quen đắt giá. Những người chơi xe thường có máu nổi loạn.
Ở một góc độ nào đó, tôi nghĩ là họ cũng muốn tỏ ra như vậy nhưng động cơ của chiếc xe họ lái cũng chỉ gầm rú để toát lên mùi tiền trong cảnh xung quanh là người dân nghèo ở Hà Nội.
Tôi đã trải nghiệm một ngày với những người giàu có khi ở đây còn hàng triệu người không xu dính túi.
Sau cơn phấn khích, tôi ngồi uống nước với một nhà báo địa phương.
Cô kể về sự trấn áp, những cuộc gọi lúc nửa đêm, điện thoại bị nghe lén và những cảnh bị bám đuôi.
Những người dám thách thức chính quyền thường bị bỏ tù.
Lớp vỏ vẫn còn rất cứng. Những nguyên tắc được lưu giữ trong tủ kính ở Lăng ông Hồ vẫn là phần chủ đạo.
Những tài năng ham muốn kiếm tiền đang cùng sống với hệ thống chính trị. Nhưng khi đồng tiền đổ vào, nền kinh tế nóng lên, thay đổi là điều không thể cản được.
Đảng có thể giữ phần chèo lái và chỉ đạo, nhưng phải có bàn tay vững chắc lắm thì mới có thể chặn được thủy triều.
Xem thêm tường thuật Bấm video của Bấm Alastair Leithead về Đại hội Đảng XI thực hiện trong chuyến về Việt Nam vừa qua.Bấm Nguyên văn bản tiếng Anh của bài nằm trong mục From Our Own Correspondent trên trang BBC Radio4.

Công an đối xử thô bạo với LS Lê Thị Công Nhân

2011-01-20
Hôm thứ Ba vừa rồi, Luật sư Lê Thị Công Nhân bị công an chặn bắt tại bến xe Hai Bà Trưng khi cô định đi Hải Phòng thăm nhà dân chủ Vũ Cao Quận đang bị bệnh nặng.
Photo: JB Nguyen Huu Vinh
Luật Sư Lê Thị Công Nhân tham dự một thánh lễ Công Giáo ở nhà thờ Thái Hà hôm 19/3/2010.

Hành xử thô bạo

LS Lê Thị Công Nhân kể lại hành động thô bạo của công an như sau:
Họ bắt tôi hôm thứ Ba ngày 18 tháng Giêng này khi tôi trên đường đi thăm nhà dân chủ Vũ Cao Quận đang bị ốm nặng. Và tôi đã trình bày với họ như vậy nhưng họ vẫn bắt giữ.
Thanh Quang: Trước khi chị trình bày tiếp về việc bắt giữ này như thế nào thì điểm đáng nói ở đây là cung cách hành xử của công an đối với chị. Xin chị cho biết về vấn đề này.
LS Lê Thị Công Nhân: Họ ngày càng hành xử rất thô bạo đối với tôi, tồi tệ hơn là bắt giữ một tội phạm hình sự. Họ túm chặt vào người tôi, bấm vào người tôi, bẻ tay tôi, xong lôi tôi đi, giật tung cả áo khoác của tôi làm đứt cả khuy áo. Nói chung là họ túm cổ, lôi tôi đi xềnh xệch. Nhấc tôi lên luôn. Vì người tôi nhỏ trong khi họ vừa đông, vừa cao lớn như vậy thì quả thực tôi không còn cách nào chống cự họ được cả. Họ không nói lời nào, xuất hiện chỉ mặc thường phục, không tên tuổi. Tôi hỏi các anh là ai thì họ không nói gì hết, cứ túm cổ và lôi tôi đi.
Tôi không thể tưởng tượng nổi những con người như vậy mà lại đại diện cho một nhà nước, cho nên nhà nước này quả thực rất mờ ám và hành xử rất côn đồ.
LS Lê Thị Công Nhân
Tôi không thể tưởng tượng nổi những con người như vậy mà lại đại diện cho một nhà nước, cho nên nhà nước này quả thực rất mờ ám và hành xử rất côn đồ.
Thanh Quang: Được biết họ đưa chị tới 2 đồn công an và thẩm vấn gay gắt. Họ thẩm vấn chị như thế nào ? Giải thích lý do gì để giam giữ chị như vậy ? Và chị phản ứng ra sao ?
LS Lê Thị Công Nhân: Khi bắt tôi, họ luôn nói lý do là vì tôi vi phạm lệnh quản chế, tức không thi hành bản án đã có hiệu lực, bản án đã tuyên, tức bản án khiến tôi đi tù 3 năm cùng hình phạt bổ sung là 3 năm quản chế. Tôi trả lời rằng tôi chưa bao giờ chấp nhận bản án đó cả cho nên tôi không chấp nhận những hình phạt đó. Họ cứ dựa vào điều đó để bắt giữ tôi. Nhưng nội dung đó chỉ là một phần thôi, bởi vì những lần gần đây khi bắt giữ tôi, họ kèm theo việc chất vấn những gì tôi làm. Họ có sẵn một xấp tài liệu in những bài viết, thư, những bài trả lời phỏng vấn của tôi. Nhưng nội dung này thì cũng không có gì mới so với những lần trước họ bắt giữ. Rồi khi không còn gì để nói với nhau nữa thì họ luôn luôn quay sang phỉ báng, xỉ vả tôi và những người trong phong trào đấu tranh cho dân chủ.
Thanh Quang: Trong suốt thời gian thẩm vấn, họ có hành hung chị không ?
LS Lê Thị Công Nhân: Không, họ không hành hung tôi, chỉ bắt giữ tôi một cách thô bạo thôi, như vậy có lẽ cũng khá đủ rồi. Lúc đưa tôi vào đồn công an lần này họ không hành hung. Còn những lần trước đây thì họ có những trò khác, thí dụ như bắt giữ tôi từ sáng tới tận đêm khuya, không cho tôi uống nước. Khi tôi khát và yêu cầu uống nước thì họ không cho uống. Đến giờ ăn thì họ không cho ăn, bỏ đói bỏ khát như vậy. Khi tôi hỏi họ tại sao những tù hình sự bình thường, những nghi can như buôn bán ma tuý, cướp giật, những mại dâm…đến giờ họ vẫn được ăn, có nước uống, còn tôi thì không được như vậy? Họ bảo là tại tôi lì lợm, ngoan cố.
Sự trơ tráo và lạnh lùng của họ làm tôi ngạc nhiên bởi vì ngay trong luật pháp VN hiện hành có đầy đủ những quy định bảo vệ sức khoẻ của những người bị bắt giữ. Nhu cầu sức khoẻ là nhu cầu nhân đạo, phải được đáp ứng tối thiểu và bình thường như những người khác. Nhưng họ không hề quan tâm đến những vấn đề đó. Và việc nói với họ cũng như nói với gỗ, đá vậy. Tôi thật sự cảm thấy khủng khiếp vì không nhất thiết phải đánh đập nhau mà họ chỉ cần làm như vậy thôi cũng là một hình thức tra tấn. Nhưng rất may, kỳ này những việc đó không kéo dài.

Xử phạt hành chánh

Thanh Quang: Sau cùng họ xử phạt chị như thế nào ?
Họ lập biên bản vi phạm hành chính – đúng hơn là họ lập rất nhiều biên bản. Có hôm thì họ giao cho tôi một bản, nhưng thường thì họ không giao. Nhưng 2 lần gần đây họ giao cho tôi một quyết định xử phạt bên cạnh biên bản. Số tiền họ xử phạt là 1,5 triệu đồng. Tôi vẫn còn giữ những giấy tờ này trong nhà, chưa có điều kiện ra đường scan những giấy tờ đó cho những người quan tâm. Tôi bị 2 lần như vậy, mỗi lần 1 triệu rưỡi. Họ căn cứ vào nghị định 73 của chính phủ ngày 12 tháng 7 năm 2010, quy định mức xử phạt từ 1 triệu cho đến 2 triệu đồng. Họ chọn mức ở giữa và cho rằng đối xử với tôi như vậy là nhân đạo.

Thanh Quang: Sau cùng thì chị sẽ nộp số tiền đó hay như thế nào ?
LS Lê Thị Công Nhân: Tất nhiên là tôi không bao giờ nộp số tiền ấy, vì thứ nhất như tôi đã nói với họ khi lần đầu tiên họ đưa giấy phạt tiền, tôi xé làm đôi ngay trước mặt họ. Còn hôm thứ Ba vừa rồi thì tôi không xé vì nghĩ là xé giấy phạt một lần cho họ biết là đủ rồi.
Tôi có nói với họ rằng tôi sẽ không nộp phạt vì tôi không có tiền, nếu có tiền tôi vẫn không nộp phạt vì tôi xét thấy mình không làm gì sai trái. Họ nói với tôi là sẽ cưỡng chế. Tôi hỏi họ cưỡng chế bằng cách nào thì họ trả lời rằng đấy không phải là chuyện của tôi. Tôi hỏi sao không phải là chuyện của tôi vì tôi là đối tượng bị cưỡng chế thì tôi cần phải biết. Tôi hỏi thêm rằng hay là họ định xông vào nhà tôi để lấy đồ. Tôi chỉ chiếc nhẫn cưới trên tay tôi rồi bảo hay là họ lấy chiếc nhẫn bán đấu giá, thì họ vẫn nói đấy không phải là việc của tôi mà là nghề nghiệp của họ.
Thanh Quang: Như vậy hiện bây giờ tình cảnh của chị như thế nào ?
LS Lê Thị Công Nhân: Câu chuyện xử phạt đó thật ra rất nghiêm trọng bởi vì trong phong trào đấu tranh dân chủ trong nước, tôi trực tiếp biết anh Nguyễn Khắc Toàn cũng từng bị như vậy. Anh bị xử phạt số tiền 1,5 triệu đồng nhưng anh không hề nộp phạt, và nói với họ lý do cũng giống như tôi nói. Sau đó họ rình anh ấy. Khi anh ấy ra đường bằng xe máy - ở VN thường bằng cả tài sản của một người, thì họ kết hợp với công an giao thông tịch thu xe của anh ấy. Anh phải nộp số tiền phạt về giao thông hình như là 1,2 triệu đồng dù anh ấy không vi phạm gì cả.
Tôi có nói với họ rằng tôi sẽ không nộp phạt vì tôi không có tiền, nếu có tiền tôi vẫn không nộp phạt vì tôi xét thấy mình không làm gì sai trái.
LS Lê Thị Công Nhân
Anh Toàn dặn tôi phải hết sức cẩn thận vì họ có thể áp dụng tất cả những gì mà mình không thể tưởng tượng nổi. Anh dùng từ mô tả là họ hết sức thủ đoạn.
Thanh Quang: Nhân đây, chị có tin gì về nhà dân chủ Vũ Cao Quận đang bị bệnh nặng không ?
LS Lê Thị Công Nhân: Không xuống thăm được bác thì tôi rất đáng tiếc. Sau đó, những người đi thăm như bác Nguyễn Thanh Giang, anh Phương Anh…có đưa điện thoại cho tôi để tôi nói chuyện với bác Quận.
Tôi có nói chuyện với bác được vài câu. Lúc đó tôi có nghe mọi người kể lại là giây phút những người xuống thăm thì bác có tĩnh lại và nhận biết được mọi người thì gia đình rất mừng rỡ. Chính lúc ấy tôi nói chuyện được với bác vài phút. Sau đó tôi không biết được thêm. Mọi người nói tình trạng của bác rất yếu, bị xuất huyết não. Trước đó bác không nhận ra người nhà.
Thanh Quang: Cảm ơn LS Lê Thị Công Nhân.
ltcn-250.jpg
Giáo dân Thái Hà tặng hoa Lê Thị Công Nhân hôm 19/3/2010. Photo: JB Nguyen Huu Vinh
LS Lê Thị Công Nhân:

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

CẨM NANG YÊU NƯỚC

CẨM NANG YÊU NƯỚC
SÁU BƯỚC TỰ PHÁT
Tổ Quốc lâm nguy. Kêu gọi toàn thể Công dân Việt tộc

nối bước Tiền nhân cứu Nước



Một là : Âm thầm theo dõi tin tức Chống Ngoại Xâm và tâm tư Đồng bào xung quanh.

Tìm đọc các tài liệu Yêu Nước, Dân chủ, Nhân quyền.


Hai là : Bám sát những người chọn lọc để : khơi sáng Lòng Yêu Nước, chuyển trao các tài liệu Yêu Nước, Dân chủ, Nhân quyền.


Ba là : Cấu tạo nhóm 3 người tự phát sáng kiến ra các hành động Yêu Nước : tham gia biểu tình ôn hòa…


Bốn là : Dũng Cảm viết khắp nơi các khẩu hiệu : 1) Dân Là Chủ. 2) Chống Giặc Tàu. 3) HS TS Việt Nam.

4) VN Đa Nguyên Đa Đảng. 5) Hoàng-Trường Sa của Việt Nam…


Năm là : Đặt Liên Lạc hoặc tham gia các Nhóm Yêu Nước trong và ngoài Tổ chức, quốc nội và hải ngoại.


Sáu là : Ém người vào mọi nơi tiến hành Mùa Hội Lớn TOÀN DÂN CỨU NƯỚC !

Thứ Hai, 3 tháng 1, 2011

Biểu Tình Tại Các Ủy Ban Nhân Dân Ngày 12 Tháng 1 Năm 2011


http://mylinhng.multiply.com/journal/item/2034/
Ở Việt Nam, khi làm bất cứ một giấy tờ gì, đều phải qua các Ủy Ban Nhân Dân. Theo sự ta thán của người dân, tất cả các Ủy Ban Nhân Dân chính là những cơ sở hành chánh, nhưng người dân thường nói trại ra là những cơ sở "Hành Dân" là chánh.  Nơi đây người dân bị bắt nạt, bị la lối, bị bắt phải đóng tiền mãi lộ,...  Từ đó, có thể nói, tất cả các Ủy Ban Nhân Dân, chính là những tụ điểm mà người dân chán ghét nhất.  Vì thế, trong bài viết "Vài Hướng Dẫn Biểu Tình Kiên Định Ôn Hòa", linh mục Nguyễn Văn Lý đã kêu gọi tập trung biểu tình tại:

{{3. Địa điểm: Bất kỳ Trụ sở UBND tỉnh, thành phố, quận, huyện, xã, phường… nào mà các Chiến Sĩ Dân Chủ Hòa Bình (CSDCHB) tập trung thuận tiện nhất.}} rất đúng, rất hay, vì tại nơi đây, các CSDCHB sẽ dễ dàng vận động cho sự tập hợp đông đảo của đồng bào.
Những tin tức trong nước cho chúng ta thấy rõ, rất nhiều lần dân chúng đã bất bình, bất mãn, nên cùng tập hợp lại tấn công vào các cơ sở của Ủy Ban Nhân Dân:
- Tại Hà Tây, dân chúng nổi lửa đốt trụ sở của UBND xã.  (27/1/2005)
- Tại Bắc Giang, dân chúng đã bao vây làm sụp đổ rào chắn xung quanh trụ sở UBND
tỉnh, còn đốt cả một xe Công An vì đã đánh chết 1 người dân. (26/7/2010)
- Tại Nghĩa Hưng, Vĩnh Phúc, Vĩnh Tường, hàng trăm dân kéo tới, hủy hoại tài liệu và cơ sở UBND xã. (7-8/12/2009)
- Tại Long Hưng, Huyện Long Thành, Tỉnh Đồng Nai, khoảng trên 200 dân đã kéo đến trụ sở UBND xã, đốt trụ sở, đốt xe cảnh sát và bẻ gẫy cột cờ. (tháng 2/2009)
- Tại Yên Phụ, hàng trăm dân kéo đến đập phá trụ sở UBND xã vì nghi bị mất chuông thật của chùa, và thay vào đó một cái chuông gỉa. (5/5/2010)
...
Có lẽ còn nhiều trụ sở UBND đã bị người dân phẫn nộ tấn công, nhưng có lẽ thời buổi 700 cơ sở truyền thông bị bắt buộc đi theo lề phải, nên tin tức bị ém nhẹm là việc rất bình thường.  Ở đây chúng ta chỉ đưa ra những sự kiện các UBND bị người dân tấn công, nhưng không có nghĩa là khuyến khích bạo động, tinh thần đấu tranh bất bạo động được đưa ra bởi linh mục Nguyễn Văn Lý vẫn luôn được tôn trọng. 
Ở thế giới cộng sản, hay gọi xã hội chủ nghĩa, đặc biệt ở Việt Nam này, có lẽ hai chữ "nhân dân" bị lạm dụng nhiều nhất.  Cái gì cũng nhân dân: Lực Lượng Võ Trang Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, Báo Nhân Dân, Báo Quân Đội Nhân Dân, Công An Nhân Dân, Đại Biểu Nhân Dân, Nghệ Sĩ Nhân Dân, Hội Đồng Nhân Dân, Tòa Án Nhân Dân, Tòa Án Nhân Dân Tối Cao, Đài Tiếng Nói Nhân Dân, Học Viện Cảnh Sát Nhân Dân, Đội An Ninh Nhân Dân, Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao, Nhà Giáo Nhân Dân... nhưng bảo đảm một điều, là không bao giờ phục vụ cho nhân dân.  Qúy vị chỉ cần thay thế 2 chữ "nhân dân" này thành 1 chữ "Đảng" là sẽ đúng nghĩa của nó.  Tất cả đều mang tiếng "nhân dân", nhưng thực chất là phục vụ cho Đảng Cộng Sản Việt NamĐối với Đảng, "tổ quốc" chỉ là thứ làm kiểng, hay gọi là phản động, là thứ rác rưỡi, bởi thế, những ai yêu tổ quốc như anh Điếu Cày, chị Phạm Thanh Nghiên, chị Trần Khải Thanh Thủy phải vào tù.  Qúy vị để ý cho, trong tất cả các cuộc hội họp, ngày lễ, lá cờ búa liềm, lá cờ Đảng, luôn luôn đặt bên trái, trước hết tất cả, có nghĩa là Đảng đồng hóa mình với tổ quốc.  "Dân biết, dân bàn, dân kiểm tra" chỉ là những từ ngữ mị dân, nói thẳng là lường gạt người dân.  Thực tế, người dân chẳng có một quyền hành nào trong cái xã hội chủ nghĩa này.  Qúy vị nào qua bên Mỹ này sống, sẽ thấy rõ, người dân Mỹ làm chủ đất nước của mình như thế nào.  Người dân Mỹ đi đến bất cứ cơ sở công quyền nào, cũng đều được đón tiếp niềm nỡ.  Qúy vị đi thi bằng lái xe, mở cơ sở thương mại, làm giấy tờ thông hành (passport)..., nhân viên làm việc lúc nào cũng vui vẻ chào đón và giúp đỡ qúy vị.  Đơn giản, là họ đang làm công cho quý vị, qúy vị là người đóng thuế, và tiền thuế đã trả lương cho các nhân viên đó.  Nếu qúy vị bắt gặp một cử chỉ nào khiếm nhã của các nhân viên, qúy vị chỉ cần xin gặp người quản lý (manager), và nếu quản lý không giải quyết, qúy vị nhờ đến báo chí, đài truyền thanh, truyền hình..., nếu vẫn không giải quyết, qúy vị tìm gặp dân biểu tại địa phương của mình, bảo đảm qúy vị sẽ được giúp đỡ tận tình.  Điều đơn giản, những dân biểu được bầu ra bởi lá phiếu của qúy vị, bảo đảm ý kiến của qúy vị sẽ được tôn trọng.  Tại sao bên Mỹ này các nhân viên công quyền là "đày tớ của người dân" đúng nghĩa, còn tại sao ở VN, nhân dân lại làm đày tớ cho bọn nhân viên công quyền ???  Nhân dân VN cũng đã trả biết bao nhiêu thứ thuế cho Nhà nước.  Nguyên mảnh đất hình chử S là tài sản của toàn dân đó, mỏ dầu, mỏ sắt, mỏ than, mỏ bauxite... là của toàn dân, thì người dân phải làm chủ đất nước của mình.  Nghĩ cũng lạ, bên Mỹ này, chẳng bao giờ nghe cái từ "nhân dân" (people), mà đi đâu, nhân dân cũng được phục vụ.  Còn ở nước ta, từ "nhân dân" được nhìn thấy khắp mọi nơi, nhưng người dân đi đến đâu cũng bị chà đạp, nếu không biết chung chi.  Chúng ta cần phải có sự thay đổi tận gốc rễ, dẹp bỏ tất cả những trò hề mị dân gọi là "nhân dân".
Bởi vậy, chúng ta chẳng lạ gì, hiện tại, Đảng CSVN đã mất hẳn vào chỗ dựa của dân.  Mất sức hỗ trợ của dân sẽ dẫn đến việc mất nước rất dễ dàng.  Còn nỗi nhục nào hơn, khi VN ta có bờ biển dài tới 3200km mà dân ta lại đi "xuất khẩu lao động", hành nghề đánh cá cho các ghe cá của Đài Loan, HồngKong, Hàn Quốc (Nam Hàn)... với đồng lương rẻ mạc.  Còn nỗi nhục nào hơn khi trên 7000 ngư dân Việt Nam đã bị bắt giam bởi các nước trong khu vực như: Mã Lai, Indonesia, Tàu Cộng, Phillipine... Nhà nước VC coi như đã làm ngơ, ai muốn làm gì thì làm, không lo gì được cho công dân của mình.  Một vùng biển rộng lớn từ phần cong chữ S cho đến Hoàng Sa, Trường Sa, chẳng lẽ không đủ cá cho ngư dân ta ???  Điều đau đớn nhất, các ngư dân Việt đang bị bí lối, đi đánh cá như thường lệ, sẽ bị tàu Trung Cộng ủi chết, hay đánh đập, bắt cóc đòi tiền chuộc, tịch thu cá, ngư cụ...  Nên bây giờ chỉ còn cách là đánh bắt gần bờ bằng chất nổ.  Kiểu này, cá con cá mẹ, bất cứ vi sinh nào gần bờ sẽ bị tận diệt, và cứ theo cái đà này, bảo đảm bờ biển VN sẽ không còn cá tôm nữa.  Không phải chúng ta bị mất mấy vùng biển, Hoàng Sa, Trường Sa, mà còn trên đất liền như Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Bãi Tục Lãm, Hang Pắc Pó, Núi Đất (Lão Sơn) và 700 km2, coi như chúng ta đã mất phần cái phần chóp nón lá trên bản đồ.  Một ngàn năm Bắc thuộc cho chúng ta kinh nghiệm, Tàu Cộng chắc chắn không bao giờ ngừng lại ở đây.  Chúng giở trò bauxite, để đem 50 ngàn công nhân trấn giữ ở chỗ an toàn nhất của VN, ở vị trí chiến lược tốt nhất của VN.  Vì đó là địa thế cao của dải Trường Sơn, nó xây những công sự trong hốc núi, là muôn đời ở đó, như cụ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm từng nói với chúa Nguyễn Hoàng: "Hoành Sơn Nhất Đái, Vạn Đại Dung Thân".  Không còn cách nào khác, muốn đuổi Tàu Cộng, phải chấm dứt vai trò thái thú của Nhà Cầm Quyền, tức là chấm dứt vai trò của Đảng Cộng Sản VN.  Và khi đó, mới có thể đuổi Tàu Cộng ra khỏi đất nước được.
Qủa thật, Lời Kêu Gọi Giải Thể chế độ Cộng Sản Việt Nam của linh mục Nguyễn Văn Lý đã đánh động được lòng yêu nước của toàn dân, nên được phát tán rất rộng rãi trên mọi diễn đàn internet. Qúy vị có thể đọc được Lời Kêu Gọi này trong bất cứ trang nhà đấu tranh nào, và đang được chuyển tải về trong nước với tốc độ cấp số nhân.  Tất cả mọi thành phần:  thanh niên, sinh viên, học sinh, kinh, thượng, công nhân, nông dân, Phật Giáo, Công Giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo, ngay cả công an và bộ đội, hãy cùng với người dân, đứng lên biểu tình vào ngày 12 tháng 1 năm 2011 tại tất cả những Ủy Ban Nha^n Dân để đòi cho được việc giải thể chế độ CS này, bỏ cái Đảng tính vào sọt rác, để UBND phải là cơ sở thật sự phục vụ cho nhân dân.  Đây là một cơ hội chuộc tội cho tất cả những ai đang ở trong hàng ngũ của CS.  Đây có thể là cơ hội cuối cùng cho qúy vị, để qúy vị có thể cứu lấy gia đình và cá nhân của qúy vị, hãy hợp lực cùng người dân, để biến những trụ sở UBND trở thành những trụ sở của nhân dân thật sự, phục vụ cho nhân dân, không phục vụ cho ĐCSVN.
Tự do Dân Chủ là trào lưu của cả thế giới tiến bộ văn minh, nó mang lại ấm no, thịnh vượng, phát triển, và hạnh phúc cho con người là điều khẳng định.  Những chế độ độc đảng, độc tài bắt buộc sớm muộn phải bị sụp đổ.  Từ những quốc gia như Liên Xô, Ba Lan, Hungary, Đông Đức, Tiệp... đã bị sụp đổ, lẽ dĩ nhiên, chế độ độc tài độc đảng CHXHCNVN không ngoại lệ, chắc chắn cũng phải sụp đổ vào năm 2011 này.
Ngày 31 tháng 12 năm 2010
Mylinhng@aol.com
http://mylinhng.multiply.com/
Xin phổ biến tự do
TÒA DÂN VIỆT NAM LIÊN TỤC XUỐNG ĐƯỜNG BIỂU TÌNH CHỐNG TÀU CỘNG VÀO MỔI THỨ BẢY& CHÚA NHẬT