Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

Chu Chi Nam: đã thức dậy, con sư tử Trung cộng

image002
Cách đây hơn 200 năm, vào đầu thế kỷ 19, đúng là vào năm 1800, Napoléon có nói: «  Con sư tử Tàu đang ngủ, khi nó thức dậy thì thế giới sẽ rung chuyển. », vào những năm 70, của thế kỷ thứ 20, một nhà trí thức kiêm chính trị gia Pháp, ông Alain Peyrefite, có viết quyển sách mang tựa đề «Quand la Chine s’éveillera… » (Khi Nước Tàu thức dậy… ), đã là sách bán chạy nhất lúc bấy giờ. Ngày hôm nay, mọi người đều bàn tán xôn xao: “Trung cộng đã trở thành cường quốc kinh tế thứ nhì, với tổng sản lượng 5 700 tỷ $, vượt qua Nhật, với tổng sản lượng là 5 200 tỷ $”.
Phải chăng con sư tử Trung cộng đã thức giấc hay vẫn còn ngủ quên ?

I) Con sư tử Trung Cộng đã thức giấc

Không ai chối cãi rằng trong vòng hơn 30 năm nay, từ ngày Trung Cộng mở cửa, kinh tế nước này đã có những bước nhảy vọt: Tổng sản lượng quốc gia đứng thứ nhì trên thế giới, 5 700 tỷ $; sau Hoa Kỳ 15 000 tỷ; trên Nhật, 5 200 tỷ; là nước xuất cảng nhiều nhất thế giới, với số 1 800 tỷ, bằng 1/3 tổng sản lượng; với số thặng dư về cán cân thương mại khoảng 300 tỷ; sau đó là Đức khoảng 150 tỷ. Hàng Trung Cộng đã được bày bán ở mọi nơi trên thị trường quốc tế, ngay cả xe hơi.
Tuy nhiên dựa vào tổng sản lượng quốc gia để đánh giá sức mạnh toàn bộ của quốc gia ấy là một điều không đúng hoàn toàn. Chúng ta nhớ, nước Tàu vào cuối đời nhà Thanh, thời bà Từ hy Thái hậu, tổng sản lượng quốc gia chiếm 1/3 tổng sản lượng thế giới, chắc chắn hơn Nhật bản. Nhưng sức mạnh sứ Tàu ngay vào lúc đó đã thua Nhật. Năm 1871, Nhật chiếm Đài loan, vào năm 1894 thì chiếm Triều Tiên, làm cho Tàu thất điên bát đảo. Đấy là thí dụ có tính cách tiêu biểu, còn nhiều sự kiện khác.
Mặc dầu phát triển, nhưng có nhiều mặt trái của nó: vì nhờ dân số đông, nên tổng sản lượng cao, chứ sản lượng tính theo đầu người hàng năm, thì Trung cộng đứng hàng thứ 146/231, vào khoảng hơn 4 000$. Sự phát triển của Trung cộng là một sự phát triển mất quân bằng, nông thôn bị hy sinh cho một vài vùng thành thị ven biển, cả mấy trăm triệu nông dân bỏ đất đai ra tỉnh sống cuộc đời vất vả để kiếm công ăn việc làm, môi sinh môi trường bị ô nhiễm, 70% sông ngòi bị ô nhiễm.
load-250609-2
Nhân tai - Rác thải sinh hoạt và công nghiệp
Chính phủ theo chính sách bóc lột công nhân tối đa, kìm lương bổng ở mức thấp, để thâu hút đầu tư thế giới, để có giá thành rẻ, để xuất cảng. Chính sách xuất cảng còn kèm theo chính sách tiền tệ, theo đó, làm thế nào để đồng Nhân Dân tệ bám sát đồng US $, nhưng luôn luôn rẻ hơn từ 15 đến 20% trên thị trường để dễ xuất cảng.
Về quân sự, ngân sách quốc phòng của Trung Cộng vào khoảng 100 tỷ $, đứng thứ nhì trên thế giới, sau Hoa Kỳ, khoảng 600 tỷ, trên Anh quốc, khoảng 60 tỷ. Có những nguồn tin cho rằng ngân sách quốc phòng của Trung cộng lên tới 150 tỷ, mà nguồn tin này phần lớn là từ cơ quan truyền thông Hoa kỳ. Chính vì vậy mà có người tiên đoán sẽ có chiến tranh giữa Hoa Kỳ và Trung cộng, vì họ dựa vào sự kiện, trước khi Liên sô sụp đổ, thì Hoa Kỳ đã thổi phồng ngân sách quốc phòng của nước này; trước khi đánh Irak, thì Hoa Kỳ thổi phồng ngân sách quốc phòng của Irak, cho là sức mạnh quân sự đứng hàng thứ tư trên thế giới, chỉ sau Hoa Kỳ, Nga và Trung cộng. Trong khuôn khổ bài này tôi không thể đi vào sâu đề tài này, hẹn một dịp khác. Với ngân sách quốc phòng đứng thứ nhì, Trung cộng đã có thể lập những nhà máy chế tạo võ khí, mua võ khí trên thế giới, nhất là từ Nga. Tuy nhiên sức mạnh quân sự của Trung Cộng chỉ có lượng nhiều hơn phẩm, chẳng hạn về hải quân, số tàu thì nhiều, nhưng phần lớn là tàu cũ, và tàu chạy quanh vùng duyên hải chứ không thể đi xa. Ngay cả việc mua và đóng hàng không mẫu hạm, đây là một việc làm lỗi thời, vừa hao kém, vừa thiếu khả năng thích ứng của thời đại.
Ở đây tôi không thể đi sâu vào chi tiết, nhưng đại thể, tôi có thể nói rằng sức mạnh quân sự của Trung Cộng ngày hôm nay còn chưa sánh bằng sức mạnh quân sự của Liên Sô thời sau Đệ Nhị Thế Chiến.
Chính vì vậy nên vẫn có người cho rằng con sư tử Trung Cộng vẫn còn ngủ mê:

II)  Con sư tử Trung cộng vẫn còn ngủ quên

1 ) Con sư tử Tàu vẫn còn ngủ vì chế độ quân chủ phong kiến kéo dài quá lâu và quá ác ôn, giết chết hết mọi ý chí tiến thủ của dân Tàu:
Thật vậy, ông Tiền kỳ Minh, con của cựu Phó Thủ tướng Tiền kỳ Thâm, người đã từng du học 8 năm bên Hoa Kỳ, có viết quyển sách “ Mặt trời chiếu sáng nhiều ở phương đông hay ở phương tây “, theo ông vấn đề mặt trời chiếu sáng nhiều ở phương nào cũng không quan trọng, việc quan trọng đó là nước Tàu bị chìm đắm quá lâu trong chế độ quân chủ phong kiến, dù lúc đầu nó là một bước tiến của nhân loại, so với chế độ gia tộc, tù trưởng; nhưng sau đó nó trở thành một chướng ngại, kìm hãm tất cả mọi ý chí tiến thủ, phát minh sáng kiến của người dân. Ông không muốn chỉ trích rõ chế độ cộng sản, nhưng theo ông chế độ cộng sản cũng chỉ là một chế độ quân chủ, phong kiến trá hình; và ông lấy tên quyển sách là để phản bác tuyên truyền của Mao trạch Đông cho rằng mặt trời chiếu sáng nhiều ở phương đông.
2) Con sư tử Trung cộng vẫn ngủ, vì giới lãnh đạo cộng sản, từ trước tới nay, ở một trình độ trí thức quá kém cỏi, trình độ sơ học yếu lược, chưa đủ trình độ để hiểu rõ đâu là những tinh hoa, đâu là những khuyết điểm của cả 2 nền văn hóa đông tây, đã vội vã vất bỏ tất cả những gì là văn hóa đông phương, vội vã nhập cảng những cặn bã của văn hóa tây phương, biểu hiệu là tư tưởng K. Marx. Trước đó đã vậy, ngày hôm nay thì lý thuyết này đã chứng tỏ sự bất lực của nó để mang lại tự do, no ấm cho dân, bị chối bỏ ngay tại những nước là cái nôi của nó như Đông Đức, Liên sô, thế mà giới lãnh đạo cộng sản VN và Trung Cộng vẫn bám vào nó, đi ngược lại lòng dân, ngược lại trào lưu tiến bộ của văn minh nhân loại. Cộng thêm lại có một số trí thức bên cạnh, cố bẻ cong ngòi bút, vặn óc, bóp tim tạo ra những ngụy biện, ngụy ngôn, ngụy từ để bênh vực chế độ. Ngày nào còn giới lãnh đạo và giới trí thức đó, thì con sư tử Trung Cộng vẫn còn ngủ mê.
Bé Lao Lu bên gốc cây cột điện ngoai o Bac Kinh
những điều như cảnh trong 2 bức ảnh này vẫn còn xảy ra ở Hoa lục
nên con sư tử Trung cộng chắc chắn sẽ còn ngủ rất say và rất lâu – phụ chú của BBT rfvn.com
Chain man needs handout
Thật vậy, chúng ta nên nhớ là lý thuyết của Marx phát xuất từ Âu châu, chính Marx cho rằng cách mạng cộng sản chỉ có thể xẩy ra ở những nước có một nền kỹ nghệ cao, như Anh, Đức, Pháp. Tuy nhiên cách mạng cộng sản lại không xẩy ra ở những nước kỹ nghệ này, mà xẩy ra ở những nước bán kỹ nghệ như Nga, không có kỹ nghệ như Tàu và Việt Nam. Sở dĩ có tình trạng đó là vì giới trí thức Anh Đức Pháp đã nhìn thấy rất rõ sự sai lầm của lý thuyết Marx. Ở đây tôi chỉ dẫn chứng một người tiêu biểu là ông Pierre Joseph Proudhon ( 1809-1865), có thể nói là người cùng thời với Marx (1818-1883), đã được Marx kính phục, khen ngợi :“ Có một can đảm phi thường dám đụng tới những sào huyệt của kinh tế “, khi ông cho xuất bản quyển “ Quyền tư hữu là gì ( Qu ‘est – ce que la propriété ), xuất bản năm 1840, là tác giả của câu: “ Quyền tư hữu là ăn cắp “ La propriété privée, c’est le vol “,đã từng bút chiến với Marx, khi ông viết quyển “ Triết lý của sự nghèo khổ (La Philosophie de la misère), Marx trả lời lại trong quyển “Sự Nghèo nàn của triết lý” ( Misère de la philosophie). Nhưng sau đó ông suy nghĩ lại, và cho rằng không thể bãi bỏ quyền tư hữu, mà chỉ có thể làm cho quyền tư hữu bớt quá chênh lệch, cho bất công xã hội đỡ bất công, cũng như nhận ra rằng lý thuyết của Marx, chủ trương bãi bỏ quyền tư hữu, nhưng thực tế không bãi bỏ được, và chỉ là một sự chuyển nhượng quyền tư hữu từ tay đại đa số dân vào tay thiểu số đảng đoàn cán vộ, trở thành một giai tầng bóc lột, sán lãi, hút hết sức sống của dân. Nên ông đã nói rõ: “Lý thuyết của Marx, nếu được thực hiện, thì trở thành con sán lãi (le ténïa) của xã hội”. Ngày hôm nay thì chúng ta nhìn quá rõ qua gần 2/3 thế kỷ áp dụng lý thuyết này, đảng cộng sản do Lénine lập ra, do áp dụng lý thuyết của Marx, được sao chép lại ở tất cả những chế độ cộng sản khác, chỉ là con sán lãi của xã hội.
Nhưng điều đáng tiếc, đó là những người áp dụng lý thuyết của Marx, tiêu biểu bắt đầu bằng Lénine, sau đó là Mao trạch Đông, rồi Hồ chí Minh, không đủ trình độ để thấy sự sai lầm của lý thuyết Marx, như những trí thức tây phương.
Lénine, mặc dầu vào thời đó có cử nhân luật, cũng có viết nhiều sách, tuy nhiên Lénine là con người thực tế, thực tiễn, dùng lý thuyết Marx như một phương tiện cướp chính quyền. Người ta có thể nói Lénine cũng đã ý thức sự sai lầm của Marx ngay từ lúc đầu và nhất là khi vào cuối đời.
Vào lúc đầu, khi thấy Marx chờ đợi cách mạng tất yếu hoài không xẩy ra ở những nước kỹ nghệ, rồi chết, Lénine đã viết câu, trong quyển Phải làm gì ( Que Faire) : «  Nếu không có ý thức cách mạng, thì không có cách mạng «  (Sans conscience révolutionnaire, pas de révolution ), câu này chính ra phải viết (Sans idée révolutionnaire, pas de révolution ). “Không có ý tưởng cách mạng, thì không có cách mạng” , chứng tỏ rằng Lénine đã từ bỏ chủ nghĩa duy vật ( le matérialisme) mà bước sang chủ nghĩa duy ý (l’idéalisme) ; nhưng Lénine xảo quyệt không dùng chữ ý tưởng (idée) mà dùng chữ ý thức (conscience).
Nói về xảo ngữ, nguỵ biện, ngụy ngôn, ngụy từ của những người cộng sản, chúng ta phải kể Lénine, dùng tùy tiện bất cứ ngôn từ nào, miễn là có lợi cho mục đích của mình, chẳng hạn cũng trong quyển Phải làm gì, Lénine chủ trương cần phải có một đảng độc tài để chờ thời cơ cướp chính quyền, nhưng như vậy thì trái với chủ trương dân chủ, nên Lénine đã dùng chữ  “Tập trung dân chủ”  (le centralisme démocratique). Thử hỏi đã tập trung thì làm gì có dân chủ; và cũng trong quyển đó ông nói rõ: «Cần phải có một tổ chức có kỷ luật sắt, kỷ luật nhà binh» ; rồi ông tùy tiện định nghĩa “Người cộng sản là người vâng lời cấp trên nhất”, cũng như “Xã hội chủ nghĩa là thành phố hóa cộng với điện”.
Sau khi cướp được chính quyền, áp dụng lý thuyết của Marx, Lénine đã nhận thấy chỉ đưa đến cảnh “Cha Chung không ai khóc, ruộng chung không ai cày”, đưa đến nạn đói, nên Lénine đã đưa ra Chính Sách Kinh tế mới (NEP). Tuy nhiên vào lúc này Lénine đã quá bệnh hoạn và bị khống chế bởi Staline.
Lénine đã vậy, huống chi là Mao trạch Đông, Hồ chí Minh và những tay em.
Người ta có thể nói, Mao trạch Đông, Lưu thiếu Kỳ, Đặng tiểu Bình, Chu Ân Lai, Trần Vân, Dương thiệu Côn ở bên Tàu, Hồ chí Minh, Trần Phú, Lê Duẫn, Lê hồng Phong, Lê đức Thọ, Hoàng Tùng, Xuân Thủy ở Việt Nam đều là những người do giáo dục Pháp tạo ra. Vào cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20, người Pháp ở Việt Nam cũng như ở phần nhượng địa của mình ở bên Tàu đã bắt đầu thành lập nền giáo dục thuộc địa bằng cách thành lập bậc tiểu học, với bằng Cao đẳng Tiểu học, nói là cao đẳng cho sang, nhưng thực sự là trình độ tiểu học, nhưng lâu hơn, thay vì 5 năm thì là 6 hay 7 năm, vì học tiếng Pháp nhiều hơn. Mao trạch Đông, Hồ chí Minh và những tay em, phần lớn theo học chương trình này, rồi đi qua Pháp như Hồ chí Minh, Chu ân Lai, Đặng tiểu Bình. Hồ chí Minh thì qua trước đó, nhưng Chu Ân Lai và Đặng tiểu Bình thì qua vào lúc cuối Thế Chiến thứ Nhất, lúc người Pháp cần những nhân công. Chính Mao trạch Đông lúc đầu tiếc rằng không có hoàn cảnh để đi và đã tiễn 200 công nhân qua Pháp trong một chuyến tàu trong đó có Chu ân Lai và Đặng tiểu Bình. Hai người này làm thợ ở hãng xe Renault. Ở việt nam, với trình độ sơ học yếu lược, tức tiểu học Pháp, thì đi làm thày giáo làng như Hồ chí Minh làm thầy giáo làng ở Phan Thiết, Trần Phú, Tổng bí thư đầu tiên của đảng cộng sản Việt Nam, cũng là thầy giáo làng. Những ai không muốn đi dạy học, thì đi làm hỏa xa, trên thực tế là đi xét vé tàu hỏa, như Lê đức Thọ và nhiều người khác.Thêm vào đó, với căn bản tiếng Pháp, những người này học về lý thuyết cộng sản từ những quyển Vỡ lòng chủ ngĩa cộng sản ( A, B, C du Communisme ) do đảng cộng sản Pháp xuất bản. Sau đó những người này được tuyển lựa sang bên Liên sô học trường Đông Phương, như Hồ chí Minh, Trần Phú, Lê hồng Phong v.v.. ở Việt Nam ; Lưu thiếu Kỳ, Đặng tiểu Bình, Dương Thiệu Côn v.v.., ở bên Tàu. Trình độ học vấn của trường này rất thấp, để được vào học chỉ cần có chứng chỉ làm việc 2 năm ở một hãng xưởng, chương trình học có lý thuyết về chủ nghĩa cộng sản, nhưng rất thô sơ, học trình chính đó là học phá hoại, tổ chức lén lút, như việc học viên phải làm ra 3 phiếu lý lịch khác nhau, và phải học thuộc lòng, để tùy cơ nói dối.
Bởi lẽ đó những người lãnh đạo đảng cộng sản Tàu kể từ Mao, không kể những người trước đó, như Trần độc Tú, Lý đại Siêu, thì bị kết án là quá thiên tả, thân Trotsky, cùng 28 người mà người thứ 28 là Dương thiệu Côn v.v…, xuất thân từ trường Đông Phương là là những thành phần chính của đảng cộng sản Tàu. Ở Việt Nam, với Hồ chí Minh, Trần Phú, Lê hồng Phong cũng vậy, tất cả đều ở trình độ thấp kém, tiểu học, không đủ trình độ để hiểu rõ cái dở, cái hay của văn hóa đông phương, cũng như văn hóa tây phương, nay vứt bỏ hoàn toàn văn hóa đông phương, ùa theo văn hóa tây phương, nhưng lại là cái cặn bã là thuyết Mác xít, đã bị giới trí thức tây phương ở trình độ cao hơn họ vứt bỏ. Thêm vào đó lại có lý thuyết của Lénine, không có gì đặc sắc trên phương diện tư tưởng, ngoài việc chủ trương một đảng độc tài để chờ thời cơ cướp quyền. Lý thuyết này rất hợp với truyền thống độc tài phong kiến, ác ôn, chủ trương chu di tam tộc, hoạn quan của Tàu và Việt Nam, làm cho Tàu và Việt Nam tưởng là được hiện đại hóa với lý thuyết của Marx, nhưng thực tế là đi dật lùi lịch sử, vì chế độ cộng sản chỉ là mặt trái mặt phải của chế độ quân chủ phong kiến, nhưng ác ôn, vô liêm sĩ gấp nhiều lần hơn chế độ này.
Con sư tử Trung Cộng vẫn còn ngủ mê vì lẽ đó.
3) Con sư tử Trung Cộng vẫn ngủ vì người Tàu vẫn chưa gột bỏ được những thói quen cố hữu, đó là tính trả thù và tính lý luận giản tiện hóa, vội vã hồ đồ, thêm vào đó là lại nghĩ rằng mình chỉ thua tây phương về vấn đề khoa học, kỹ thuật, chứ không thua tây phương về phương diện tư tưởng, lý luận, có tinh thần tự kỷ trung tâm, quốc gia quá khích. Nguyên tên nước là Trung Hoa, cái rốn của vũ trụ cũng đã đủ nói lên điều này.
 Khoa học bắt đầu bằng tư tưởng lý luận, để đi đến kết luận phải có nguyên nhân ắt có và đủ; đây mới có nguyên nhân ắt có đã vội kết luận.
Tôi cũng không thể đi sâu bàn về văn hóa, cách suy tư của người Tàu, tôi chỉ nêu lên một vài tiêu biểu như cách lý luận qua tiểu thuyết và phim ảnh, một phần của văn hóa.
Người Tàu thích tiểu thuyết và phim chưởng; nhưng chúng ta thấy qua đó, tinh thần trả thù quá nặng, cộng thêm, để trả thù thì dựa trên những lý luận vội vã. Đồng ý là thù cha thù mẹ thì phải trả, nhưng việc chính đây là kiếm ra đúng kẻ thù. Chỉ cần nghe một vài câu nói, dựa trên một vài sự kiện, mới chỉ là sự kiện ắt có, chưa đủ, theo đúng tinh thần khoa học, thì đã mang chân tay bộ hạ đi giết người, trở thành óan trùng trùng. Người Tàu có tinh thần thực tế, thực tiễn, thích dựa trên nhân chứng, vật chứng. Nhưng nhân chứng, vật chứng chưa đủ, mà phải bắt đầu bằng tư tưởng, lý luận hợp lý và khoa học, mới có thể đi đến kết luận. Đây là tinh thần tây phương. Đừng nghĩ rằng khoa học đây chỉ là vật chất, người ta chế tạo được cái xe, thì mình cũng chế tạo được cái xe là đủ. Chúng ta nên nhớ văn minh tây phương bắt đầu bằng văn hóa Anh, Pháp, Đức là tổng hợp của ít nhất 6 nền văn minh: văn minh Hy Lạp bắt đầu với triết học, lý luận, khoa học; văn minh La Mã với tinh thần tổ chức, trọng luật pháp; văn minh Do Thái, Thiên Chúa giáo với tinh thần thương người, công bằng, hy sinh; văn minh Ả rập, với tinh thần buôn bán, mạo hiểm; và ngay cả văn minh “man rợ” (civilisations barbares) của người Hung nô (Huns), người Mông Cổ, thí dụ tiêu biểu là Beafsteak cũng như Fromages va Steak tartars là đến từ người “man rợ”, Mông Cổ, Hung nô, đấy là chưa nói khoai tây (pommes de terres) là đến từ văn minh Nam Mỹ.
Văn minh tây phương phát tiển được một phần cũng là nhờ những phát minh sang kiến của Tàu như địa bàn, thuốc súng, giấy, máy in. Chính nhờ địa bàn giúp họ di chuyển xa trên đường hàng hải. Chính nhờ máy in giúp họ quảng bá kiến thức. Và nói một cách chua xót là chính nhờ thuốc súng với địa bàn mà họ đã đến xâu xé nước Tàu vào giữa thế kỷ 19.
Con sư tử Trung Cộng vẫn chưa hoàn toàn thức giấc khi nghĩ rằng mình là rốn của vũ trụ, những dân tộc khác là man di, mọi rợ, khi nghĩ rằng khoa học chỉ là vật chất chứ không phải bắt đầu bằng tư tưởng, lý luận hợp lý.

Lịch sử nhân loai đã trải qua 5 thời kỳ văn minh: 1)- Văn minh trẩy hái là lúc con người còn ăn lông, ở lỗ, hái trái cây quanh hang hốc của mình để sống; 2) Văn minh du mục, đó là lúc trái cây hoa quả khan hiếm, con người phải đi xa để kiếm ăn; 3) Văn minh định cư nông nghiệp: Ngay dù đi xa, hoa quả, thú rừng để săn cũng khan hiếm, con người bắt buộc phải trồng trọt và nuôi súc vật; 4) Văn minh thương mại: Với nền văn minh định cư nông nghiệp, con người đã có thể thỏa mãn những nhu cầu thiết yếu của mình, nên con người cần trao đổi, như việc đã có thể dệt vải để mặc, nhưng muốn mặc lụa, nên trao đổi với người dệt lụa; đã đủ ăn, nhưng muốn ăn ngon, nên cần gia vị. Con đường tơ lụa và gia vị có trong lịch sử là như vậy. 5) Trong thời văn minh này, ngoài những phát minh, sáng kiến trước đó như địa bàn, thuốc súng, con người  phát minh ra điện, điện thoại, máy điện toán, nó bước sang nền văn minh thứ 5, đó là văn minh tri thức điện toán ngày hôm nay. Mỗi một nền văn minh, tương xứng với một mô hình tổ chức nhân xã khác nhau. Với 2 nền văn minh đầu, đó là mô hình gia tộc, bộ lạc. Với nền văn minh nông nghiệp là chế độ quân chủ phong kiến. Với nền văn minh thương mại và tri thức điện toán là chế độ  dân chủ, kinh tế thị trường.
Thực ra con sư tử Trung Cộng vẫn còn mơ ngủ vì vẫn còn lùng thùng trong nền văn minh định cư, nông nghiệp với mô hình tổ chức nhân xã quân chủ phong kiến, vì chế độ cộng sản chỉ là quân chủ trá hình. Trung cộng đang chập chững bước vào nền văn minh thương mại; nhưng lại bước vào một cách vội vã, gian xảo, bị nhiễm độc bởi tuyên truyền cộng sản, cho rằng thương mại là kiếm lời bằng bất cứ giá nào, nên đã không ngần ngại làm gian xảo, làm hàng giả để bán, không những ở thị trường quốc nội mà cả thị trường quốc ngoại. Đây là một điều sai lần của cả K. Marx và những người cộng sản cho rằng tư bản là chỉ kiếm lời.
Người ta thường nói đến ông thủy tổ của kinh tế thị trường là Adam Smith, với quyển sách “Recherches sur la nature  et les causes de la richesse des nations “ (Tìm kiếm bản chất và nguyên nhân sự giàu có của các dân tộc) xuất bản năm 1776, mà quên đi trước đó, năm 1759, ông đã cho xuất bản quyển “ Théorie des sentiments moraux “ ( Lý thuyết về tình cảm đạo đức ), ông chủ trương con người phải sống có đạo đức với nhau; và căn bản đạo đức chính là câu châm ngôn “Đừng làm cho người khác cái mà anh không muốn họ làm cho anh “, ngay cả trong lãnh vực thương mại, người ta bỏ tiền với mồ hôi nước mắt của họ để mua hàng anh, thì anh cũng đừng nên gian xảo, làm hàng giả. Đây cũng là câu châm ngôn đông tây, mà những nhà làm ra bản Tuyên Ngôn quốc tế Nhân quyền năm 1948 đã lấy làm kim chỉ nam để soạn thảo.
Tóm lại, ngày nào Trung Cộng còn chưa bước sang chế độ dân chủ, tôn trọng nhân quyền, ngày nào mà Trung cộng còn chỉ thấy cái cặn bã của văn minh tây phương, của chủ nghĩa thương mại, ngày đó con sư tử Trung cộng còn chưa thức tỉnh hẳn. (1)
 Văn minh Tàu cộng - dù che giấu con số thật, vẫn đứng dầu thế giới về tử hình
cảnh xử  man rợ
Văn minh Tàu cộng - TQ còn bị thế giới chỉ trích về cách thức tử hình

Chuẩn bị cho cuộc XUỐNG ĐƯỜNG của Dân tộc

Ba Bui - nhan-dan-mung-dang-nam-moi
1- Phấn khởi vì thành công cách mạng
Các cuộc cách mạng dân chủ đã mau chóng tống cổ khỏi ngai vàng hoặc đang dồn vào chân tường những lãnh đạo độc tài ở Bắc Phi và Trung Đông quả mang lại ngạc nhiên cho toàn thế giới, hân hoan cho các nước dân chủ, lo sợ cho những chế độ chuyên chế và hy vọng cho các dân tộc bị trị. Phấn khởi và hy vọng nhất có lẽ là dân tộc Trung Hoa và Việt Nam, vốn đã gánh chịu không những một cá nhân mà là một tập thể độc tài, không những một chế độ chuyên quyền về mặt chính trị hay kinh tế mà còn về mặt triết lý, văn hóa, tư tưởng, nghĩa là một chế độ cực quyền toàn trị.
Ngay khi Cuộc cách mạng vừa thành công tại Tunisia (ngày 14-01-2011) và sắp thành công tại Ai Cập (ngày 11-02-2011), thì trong dịp Tết Tân Mão (03-02-2011), người ta đã thấy có gần 30 nhân vật đấu tranh người Việt nổi bật tại hải ngoại gởi thư chúc tết quốc nội với lời nhắn nhủ và niềm hy vọng hoa lài sẽ nở rộ sau hoa mai trên quê mẹ. Tiếp đó, ngay trong nước, xuất hiện nhiều lời kêu gọi khác, cá nhân có tập thể có. Nhưng xem ra 3 lời kêu gọi sau đây là nổi bật hơn cả:
- Lời Kêu gọi của Khối 8406 ngày 21-02-2011. Sau khi đưa ra 5 nhận định về các biến động ở Bắc Phi và Trung Đông, Khối đã ngỏ lời với 6 thành phần: đồng bào quốc nội, giới trẻ Việt Nam, tầng lớp trí thức đạo đời, lực lượng công an quân đội, lãnh đạo và đảng viên CS, đồng bào hải ngoại và thế giới dân chủ. Kêu gọi mỗi thành phần đóng góp theo cách thức riêng của mình vào một cuộc cách mạng rất cần thiết tại đất Việt, xét vì “hoàn cảnh đất nước Việt Nam còn dưới ách độc tài toàn trị Cộng sản, với vô vàn bất công xã hội, thảm trạng dân sinh, tệ nạn tham nhũng, cường quyền đàn áp gấp nhiều lần các quốc gia Trung Đông lẫn Bắc Phi, và nhất là nguy cơ mất văn hóa, mất đất nước vào tay giặc Tàu”.
- Lời Kêu gọi của Cao trào Nhân bản (mà chủ tịch là Bác sĩ Nguyễn Đan Quế) ngày 24-02. Với giọng hùng hồn, Bác sĩ Quế vạch ra thảm trạng xã hội: “đầu tư lãng phí, thiếu hiệu quả; thiểu số quan tham quá giầu, đa số dân chúng quá nghèo; sinh họat đắt đỏ leo thang từng ngày; giá điện, nước lên, giá xăng dầu lại vừa tăng vọt; đồng tiền Việt Nam mất giá nặng, trong khi lương không tăng; đầu tắt mặt tối suốt ngày vẫn không đủ sống, nhất là anh chị em lao động !”. Chính vì thế mà toàn dân hãy “xuống đường dứt điểm độc tài nhũng lạm quyền thế: đòi việc làm, đòi cơm áo, đòi nhà ở, đòi được học hành; đòi được chăm sóc y tế; chống áp bức bất công, nông dân chống cướp đất canh tác, công nhân chống bóc lột sức lao động” và đòi những nhân quyền căn bản.
- Lời Kêu gọi biểu tình cải cách xã hội VN của Nhóm bạn trẻ Việt Nam ngày 25-02-2011. Cảm hứng từ Bản hiệu triệu Cách mạng Hoa lài Trung Quốc ngày 17-02-2011, Lời Kêu gọi của Nhóm bạn trẻ trước hết nêu ra bức xúc về những thảm trạng quốc gia, bất mãn về những tệ nạn chế độ,  quan tâm về những vấn đề đất nước, ước mơ về công bằng xã hội, niềm tin và hy vọng về tương lai dân tộc; để tiếp đó kêu mời đồng bào xuống đường mỗi chiều Chúa nhật tại các địa điểm quan trọng ở mỗi thành phố, với các khẩu hiệu rất ôn hòa, cụ thể và tích cực như: “Chúng tôi muốn công ăn, chỗ ở, việc làm, môi trường trong sạch, an toàn giao thông, luật pháp công minh, tự do báo chí, sửa đổi hiến pháp, chấm dứt chế độ độc đảng, thả các tù nhân chính trị”…
2- Thực tế trước hiện tình đất nước.
Trước những thành công mau chóng và vang dội ở bên trời Bắc Phi và Trung Đông, trước những Lời Kêu gọi xuống đường biểu tình vừa nói tại quốc nội (chưa kể tại hải ngoại), rất nhiều người trong lẫn ngoài nước hết sức nôn nóng, muốn thực hiện ngay những hành vi quyết liệt, thậm chí bạo động, để dứt điểm chế độ CS, muốn làm cách mạng bằng mọi giá và tưởng sẽ thành công ngày một ngày hai. Họ quên rằng Việt Nam có thể giống Tunisia, Ai Cập, Lybia, Iran… về mặt xã hội: nghĩa là có nạn tham nhũng nặng nề, thất nghiệp tràn lan, đại khối quần chúng nghèo khổ, hay về mặt chính trị: đảng trị độc tài, báo chí công cụ, bịt miệng đối lập… Thế nhưng, cái chế độ độc tài ở Việt Nam, như tại Liên Xô và Đông Âu trước đây, là độc tài toàn trị: đảng CS nắm hết mọi quyền lực trong nước: từ lập pháp, tư pháp, hành pháp đến công an, quân đội, báo chí và ngay cả tôn giáo (quốc doanh). Nhân dân chẳng những bị cái vòng kim cô là hệ thống đảng, mà còn những vòng kim cô khác: bộ máy công an khổng lồ và Mặt trận Tổ quốc rộng khắp. Đây là 3 mạng lưới theo dõi từng lời nói, hành vi, tư tưởng của con người. Thành ra thiết tưởng nên nhận định như hai nhân vật lão làng từng ở trong lòng chế độ và đang đấu tranh rất mạnh mẽ.
Đó là ông Nguyễn Minh Cần, từng làm Thành ủy Hà Nội và từng chứng kiến cuộc hạ bệ chính quyền CS Liên Xô: “Phân tích tình hình của VN ta hiện nay thì chưa có điều kiện chủ quan và khách quan đủ mức độ chín muồi cho một chủ trương như thế (ý nói «một cuộc vùng dậy» như lá thư thúc giục của một số ủng hộ viên rất nhiệt tình ở hải ngoại). Ai mà chủ trương như vậy là cố tình đẩy phong trào dân chủ nước ta đi vào một cuộc phiêu lưu cực kỳ tai hại chỉ có thể dẫn đến thất bại nặng nề. Đó sẽ là một tội ác trước phong trào dân chủ cũng như trước nhân dân Việt Nam. Nên nhớ rằng, trong giai đoạn hiện nay, việc chuẩn bị mọi điều kiện cho thật đầy đủ để khi thời cơ đến thì phong trào sẵn sàng đón lấy kịp thời… là cần thiết và quan trọng nhất. Phải kiên nhẫn làm việc đó đi, đừng nóng vội. Làm những việc phiêu lưu khi phong trào chưa đủ sức, khi chưa đủ điều kiện, chưa có thời cơ thì chỉ sẽ là hành động tự sát cực kỳ nguy hiểm» (bài “Không được đùa với cách mạng, với nổi dậy”, Moskva 28-02-2011)
Thứ đến là nhạc sĩ Tô Hải tại Sài Gòn, qua bài “Phấn đấu kí số 39 – Hương hoa lài làm tôi nhức óc” cũng ngày 28-02-2011: “Lúc này chưa phải là có thời cơ, địa lợi, nhân hòa! Các bạn thanh niên hãy hết sức thận trọng chớ có nghe những lời kêu gọi “xuống đường bằng bất cứ giá nào”, bởi bất cứ ai ! Hãy tự rèn luyện để trở thành một Wael Ghonim Việt Nam, một mình nhờ Facebook mà có thể liên kết được với 400.000 thanh niên Ai Cập cùng nhau xuống đường tống cổ cha con Mubarak bật khỏi ngai vàng… Bằng không, đổ máu, bắt bớ sẽ chắc chắn xảy ra! Nên nhớ Trung Quốc không bao giờ ngồi yên khi thấy “một phần lãnh thổ” của họ có nguy cơ sụp đổ đâu!…”. Ngoài ra, theo cụ Tô Hải, có hai lý do chủ quan quan trọng: “Đó là những thói quen xấu, cần vứt bỏ như : Quen chịu đựng, quen vâng lời, quen với cái đói khổ, mất tự do, thậm chí quen cả với cái chết! Nhất là chưa bao giờ biết biểu tình chống chính phủ là gì!… Thói quen xấu thứ hai là  bị cái chữ “SỢ” nó án ngữ trong đầu óc, tim gan! Cái sợ này càng được bành trướng khi bộ máy đàn áp bằng võ lực cũng như đàn áp tư tưởng khổng lồ luôn không nhẹ tay với bất cứ ai, kể cả tuỳ viên chính trị của Đại sứ quán Hoa Kỳ…
3- Chuẩn bị kỹ càng cho đại cuộc
Nói như trên không phải để cho chúng ta thất vọng, bó tay, bỏ cuộc. Một mảng lớn của chế độ CS từng sụp đổ tan tành chỉ trong 3 năm bên trời Âu vào cuối thế kỷ trước, dù nó có lực lượng vô cùng hùng hậu. Điều cần là hội đủ 3 yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa như cổ nhân đã dạy. Cụ thể là mỗi giới làm phần việc của mình trong đại cuộc:
Giới trí thức yêu nước và các đảng viên phản tỉnh cần tác động không ngừng vào hàng lãnh đạo Cộng sản, vào đường lối cai trị Cộng sản. Cách tiêu cực như tự giải thể tổ chức của mình để khỏi trở thành công cụ (ví dụ Viện Nghiên cứu Phát triển IDS), cách tích cực thì lên tiếng, viết bài, liên kết với nhau để cảnh báo, để tố cáo, để góp ý xây dựng (nhóm BauxitVN với vô vàn kiến nghị và bài viết của họ là trường hợp điển hình). Giới đối kháng dân chủ hay chiến sĩ hòa bình thì kiên trì và can đảm giúp toàn dân thoát khỏi ù lì, sợ hãi, ý thức được những vấn đề xã hội đang gặp, những quyền lợi nhân dân đáng hưởng, những phát triển mà đất nước phải vươn tới; ngoài ra họ còn cần liên kết thành những lực lượng đấu tranh (công khai hay bí mật) để dần dần trở thành đối trọng với nhà cầm quyền (công đoàn Đoàn Kết bên Ba Lan là một ví dụ). Giới lãnh đạo tinh thần cũng nên theo gương các đồng nghiệp bên Đông Âu, vốn đã dấn thân vào đại cuộc giải thể chế độ CS mà chẳng bao giờ mặc cảm “làm chính trị”. Xin họ nhớ rằng cuộc nổi dậy tại Rumani đã khởi đầu từ một linh mục Chính thống, tại Đông Đức từ một mục sư Tin lành và tại Ba Lan từ một linh mục Công giáo. Tình thế Việt Nam sẽ biến chuyển tốt nếu hết mọi lãnh đạo tinh thần đều dấn thân như HT Quảng Độ, TGM Ngô Quang Kiệt, GM Hoàng Đức Oanh, các LM Dòng Chúa Cứu Thế… Giới thanh niên sinh viên học sinh, với óc sáng tạo và lòng dũng cảm, với khả năng về các kỹ thuật truyền thông hiện đại, với nỗ lực tìm tòi các phương pháp đấu tranh bất bạo động, sẽ góp phần xứng đáng như các bạn trẻ bên Ai Cập (chính họ đã đọc tác phẩm của Gene Sharp “Từ độc tài tới dân chủ” bằng đèn pin dưới bóng những chiếc xe tăng tại quảng trường Tahrir mới hôm nào). Giới công an quân đội cũng cần được tác động để trở về với nhân dân, đứng bên cạnh những đoàn người biểu tình đòi hỏi quyền lợi chính đáng. Những đoàn dân này, khi xuống đường đòi lại đất bị cướp, nhà bị thu, lương bị quỵt, cũng cần được hỗ trợ về tinh thần lẫn vật chất, có khi cần được cố vấn hay hướng dẫn, vì đây là sức mạnh quần chúng chủ yếu, thể hiện “quyền lực của nhân dân”. Ngoài ra, những “cuộc tản bộ Hoa Lài” (kiểu Trung Quốc), những cuộc rỉ tai truyền miệng, những cuộc rải truyền đơn bằng bong bóng… vẫn là điều nên làm liên tục và đều đặn để độc tài không thể ăn yên ngủ yên. Hải ngoại dĩ nhiên cũng đóng vai trò hậu phương quan trọng đối với tiền tuyến quốc nội, đồng thời tác động lên chính giới ngoại quốc, như lời Bs Nguyễn Đan Quế: “Nếu Washington đang mong đợi VN như một đối tác lâu dài vì hòa bình và ổn định trong khu vực, Hoa Kỳ nên hành động hữu hiệu để mọi người có thể nhận ra rằng chỉ có một nước VN tự do và dân chủ mới có thể trở thành một đối tác như thế” (bài đăng trên Washington Post hôm 26-02).
Bán Nguyệt san Tự Do Ngôn Luận

Một số hình ảnh công nhân Đồng Nai biểu tình phản đối trước cơ quan Công An Trảng Bom

Công nhân Công ty TNHH Shing Mark đã kéo đến cơ quan Công An huyện Trảng Bom để đòi thả những công nhân.
Bản tin ngắn trên webiste “Hỏi là trả lời” kèm theo một số hình ảnh cho thấy cuộc biểu tình của hàng ngàn công nhân trước cơ quan Công an CSVN tại huyện Trảng Bom, nguyên văn như sau:
Hôm nay ngày 1/3/2011 08g00 giờ VN:
Bất bình việc công an đến bắt đi một số công nhân đình công, hàng ngàn công nhân Công ty TNHH Shing Mark đã kéo đến Cơ quan Công An huyện Trảng Bom để đòi thả những công nhân.

Những hình ảnh được chụp lúc 09g00 trước cổng CA huyện Trảng Bom Đồng Nai Việt Nam. (Hình từ Tuấn Lê Facebook).
Nguồn: /hoilatraloi.blogspot.com







 

Trung Quốc bị tố cáo bóc lột công nhân

Trụ sở công ty Vũ Uy ở Đông Quan (Ảnh: www.nlcnet.org)
Trụ sở công ty Vũ Uy ở Đông Quan (Ảnh: www.nlcnet.org)
Tú Anh
Tổ chức Lao động và Nhân quyềnToàn cầu (Insitut for Global Labour and Human Rights) tố cáo tệ nạn bóc lột sức lao động trong một công ty gia công Trung Quốc cung cấp linh kiện cho tập đoàn xe hơi Ford của Hoa Kỳ. Công nhân phải làm việc 14 giờ mỗi ngày, 7 ngày trên 7, với số lương 0,80 đôla mỗi giờ.
Dưới bức ảnh một bàn tay cụt chỉ còn ngón trỏ nguyên vẹn, tổ chức phi chính phủ của Mỹ bảo vệ người lao động trên thế giới tố cáo các tập đoàn kỹ nghệ Hoa Kỳ lạm dụng sức lao động các công nhân ở nước ngoài. Bản báo cáo mang tựa đề: " Nơi những ngón tay bị cụt không tốn kém nhiều : Ford tại Trung Quốc".
Bản báo cáo công bố hôm qua 03/03/2011 lên án nhiều công ty gia công Trung Quốc , đặc biệt là xí nghiệp sản xuất plastic Vũ Uy ở Đông Quan ép buộc công nhân làm việc theo nhịp độ «hỏa ngục» bất chấp nguy cơ xảy ra tai nạn và thiệt hại cho sức khỏe.
Theo lời chứng của nhân viên của hãng gia công này, 80% linh kiện sản xuất là để cung cấp cho hãng xe hơi Ford. Công nhân lãnh lương căn bản 80 cents mỗi giờ và phải làm việc 14 tiếng mỗi ngày, 7 ngày liên tục.
Bản báo cáo đưa ra trường hợp một công nhân 21 tuổi bị tai nạn ngày 13/03/2009 cụt mất gần 4 ngón tay. Tai nạn xảy ra do chủ nhân người Trung Quốc tắt hệ thống hồng ngoại ngăn ngừa tai nạn của bộ máy ép linh kiện để buộc công nhân này tăng tốc độ sản xuất. Thanh niên bất hạnh này đã bị máy ép làm đứt ba ngón tay và một phần ngón cái. Sau đó anh bị đuổi việc với số tiền bồi thường không tới 7.500 đôla.
Để tố cáo sự bất công, tổ chức phi chính phủ Mỹ cho biết là nếu nạn nhân là công nhân tại Mỹ thì đã được bồi thường gần 145.000 đôla.
Trả lời phỏng vấn của AFP, đại diện của Ford cho biết đang điều tra xem xí nghiệp Vũ Uy là công ty gia công trực tiếp hay gián tiếp của Ford. Tập đoàn xe hơi Mỹ này ra thông cáo nhấn mạnh rằng « Ford cam kết tôn trọng nhân quyền và an toàn lao động và chờ đợi các công ty gia công tôn trọng nguyên tắc cơ bản của hãng ».

Hàn Quốc bắt tàu đánh cá Trung Quốc xâm nhập hải phận

Tàu tuần duyên Hàn Quốc (Reuters)
Tàu tuần duyên Hàn Quốc (Reuters)
Tú Anh
Hai tàu đánh cá Trung Quốc xâm nhập hải phận Hàn Quốc đã bị bắt. Trong cuộc xung đột, cảnh sát biển Hàn Quốc bắn một thuyền viên Trung Quốc vào chân. Tàu đánh cá Trung Quốc nhiều lần xâm nhập đặc khu kinh tế Hàn Quốc và bắn vào tuần duyên Hàn Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên phía Hàn Quốc sử dụng vũ khí trả đũa.
Theo hãng thông tấn Yonhap, lực lượng tuần duyên Hàn Quốc hôm nay, 04/03/2011, cho biết đã phải nổ súng khi chận xét tàu đánh cá Trung Quốc xâm nhập sâu 11 km trong vùng đặc quyền kinh tế của Hàn Quốc.
Tàu đánh cá Trung Quốc, trọng tải 30 tấn, cùng một chiếc thứ hai bị chận bắt vào lúc 15 giờ, giờ địa phương, hôm nay, tại một địa điểm trên biển Tây của Hàn Quốc cách thành phố Taean 100 cây số (60 hải lý).
Khi lính tuần duyên Hàn Quốc lên khám xét chiếc tàu Trung Quốc thì họ bị thuyền viên Trung Quốc sử dụng búa và thanh sắt tấn công. Một sĩ quan tuần duyên bị thương, một sĩ quan khác đã rút súng bắn vào chân một thuyền viên Trung Quốc.
Trả lời phỏng vấn của AFP, phát ngôn viên của lực lượng tuần duyên Hàn Quốc cho biết là trước sự kháng cự của thuyền viên Trung Quốc dùng búa và gậy sắt gây thương tích cho một sĩ quan Hàn Quốc, phía Hàn Quốc buộc phải nổ nhiều phát đạn. Một thuyền viên Trung Quốc bị trúng đạn vào chân đã được chuyển vào bờ điều trị. Toàn thể 10 thuyền viên và chiếc tàu này bị bắt đưa vào cảng Teaen.
Hàn Quốc dự trù phạt mỗi chiếc tàu đánh cá trái phép này 27.000 đôla, truy tố thủy thủ đoàn tội gây thương tích cho một sĩ quan Hàn Quốc.
Sự kiện tàu đánh các Trung Quốc xâm nhập biển Hàn Quốc đánh cá trái phép và dùng vũ khí chống cự với cảnh sát biển đã nhiều lần xảy ra. Một sĩ quan Hàn Quốc bị thiệt mạng trong một vụ xung đột năm 2008.
Tháng 12 năm ngoái , ba ngư dân Trung Quốc bị bắt về tội đánh cá trái phép nhưng họ đã được thả sau khi Trung Quốc phản đối.
Trong các cuộc chận bắt tàu Trung Quốc trước đây, không bao giờ phía Hàn Quốc phải nổ súng như lần mới nhất xảy ra hôm nay.

Tòa khước từ LS Triển bào chữa vụ hiệu trưởng mua dâm

2011-03-04
Tòa án nhân dân tỉnh Hà Giang vào ngày 10 tháng 3 sẽ mở phiên xử kín vụ hiệu trưởng Sầm Đức Xương mua dâm 2 nữ sinh vị thành niên là Nguyễn Thị Thanh Thúy và Nguyễn Thúy Hằng.
Photo courtesy of bee.net.vn
Nữ sinh Nguyễn Thị Hằng (áo cam) sinh năm 1991 và nữ sinh Nguyễn Thanh Thúy sinh năm 1992 (áo đỏ, sau), trên đường đến tòa dự phiên xử vụ án vị hiệu trưởng Sầm Đức Xương mua dâm nữ sinh tại Hà Giang sáng 27/01/2010.

Trong phiên xử kín này không có người bảo hộ của 2 nữ sinh cũng như luật sư biện hộ cho hai em. Tòa án không cấp giấy chứng nhận bào chữa cho luật sư Trần Đình Triển, với lý do bị can từ chối luật sư biện hộ.

Mong muốn được bào chữa

Mặc Lâm tìm hiều thêm vấn đề qua bài phỏng vấn LS Trần Đình Triển sau đây, trước tiên LS Triển cho biết:
LS Trần Đình Triển: “Sau khi nộp hồ sơ từ đầu thì tôi đã được cấp chứng nhận bào chữa và tôi đã vào trại tạm giam cùng với điều tra viên để gặp cháu Thúy và cháu Hạnh. Trước mặt ông phó thủ trưởng cơ quan điều tra thì các cháu vẫn mong muốn được tôi bào chữa và lúc ấy cháu Thúy kêu lên là lâu nay cháu bị bệnh phụ nữ rất nặng nhưng không được điều trị. Tôi có đề nghị nếu trạm xá không đủ điều kiện thì đưa cháu ra ngoài khám bệnh. Sau đó thì tôi biết được cơ quan điều tra đã giải quyết việc đó. Nhưng rất bất ngờ sau đó khi tôi đến để gặp lại cháu thì cơ quan điều tra gửi một tờ giấy là cháu từ chối luật sư.”
Mặc Lâm: Thưa ông nếu chúng tôi nhớ không lầm thì trong lần ra tòa lần trước cháu Thúy đã từng tố cáo là bị cơ quan điều tra ép cung, có phải lần này thì việc cũ được lập lại hay không?
Trước mặt ông phó thủ trưởng cơ quan điều tra thì các cháu vẫn mong muốn được tôi bào chữa và lúc ấy cháu Thúy kêu lên là lâu nay cháu bị bệnh phụ nữ rất nặng nhưng không được điều trị.
LS Trần Đình Triển
LS Trần Đình Triển: “Ở cấp sơ thẩm lần trước, cũng như thế này nhưng ra tòa thì các cháu tố cáo cơ quan điều tra ép các cháu phải viết như thế. Hôm đó có cả điều tra viên tôi mới đề nghị vào ngay trại tạm giam để hỏi các cháu cho sự việc được rõ ràng. Nếu cháu từ chối luật sự thật sự thì cũng giải trừ cái suy nghĩ của người dân cho rằng cơ quan tiến hành tố tụng bắt ép cháu còn nếu cháu có nguyện vọng luật sư thì phải giải quyết cho cháu.”
Mặc Lâm: Và các cơ quan tư pháp có đồng ý với đề nghị của ông không thưa luật sư?
LS Trần Đình Triển: “Đáng buồn là từ cơ quan điều tra đến Viện kiểm sát đều không đồng ý chuyện đó và từ chối, đó là dấu hiệu bất bình thường.”
Mặc Lâm: Hai cháu Thúy và Hằng khi bị ra tòa thì đều dưới tuổi vị thành niên, vậy mẹ cháu hay người giám hộ có quyền yêu cầu sự bào chữa của một luật sư phải không ạ?
LS Trần Đình Triển: “Theo nguyên tắc thì mẹ cháu đựơc gặp thân nhân và mẹ cháu làm đơn rất nhiều lần thì cơ quan điều tra chỉ mới cho gặp một lần thôi. Khi mẹ cháu  hỏi tại sao con từ chối luật sư thì cháu khóc lên và nói mẹ không biết đâu trong này khổ lắm, sống như chết và nếu không làm theo lời họ thì con không về được đâu mẹ. Đấy là lời của chị Thơm mẹ của cháu cho tôi biết.”
Mặc Lâm: Trên mặt pháp lý thì điều này xem ra không bình thường, LS có thấy như thế không ạ?
LS Trần Đình Triển: “Đây là dấu hiệu mất bình thường hơn nữa cháu là vị thành niên thì mẹ cháu là người giám hộ liên quan cái tội môi giới mãi dâm thì trên nguyên tắc những thu nhập bất hợp pháp phải bồi thường, và những bồi thường ấy nộp vào ngân sách hay cho người bị hại? Tòa án sơ thẩm lần trước cũng quy định như thế vì các cháu chưa tròn 18 tuổi, không có tài sản riêng thì người giám hộ phải chịu trách nhiệm về nghĩa vụ đó. Trước đây tòa xác định chị Thơm là mẹ của cháu, là người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan và theo luật định thì mẹ của cháu được mời luật sư.

trandinhtrien250.jpg
LS Trần Đình Triển. RFA File Photo.
Khi họ từ chối với tôi việc bảo vệ cháu Thúy thì mẹ cháu là chị Thơm đã mời tôi làm luật sư. Tôi làm đầy đủ thủ tục thì người ta bảo cháu Thúy đã trên 18 tuổi. Tức là lươn lẹo, quanh co, bảo vệ những điều hết sức trái pháp luật và có lẽ tới đây họ cũng không mời mẹ cháu tham gia với tư cách là người giám hộ, người có nghĩa vụ và quyền lợi liên quan nữa. Trong khi bộ luật hình sự và tố tụng hình sự quy định hành vi ở thời điểm nào thì áp dụng pháp luật ở thời điểm đó để xử lý, nghĩa là cháu ở tuổi vị thành niên. Không hiều vì lý do gì họ rất ngại tôi tham gia.”

Mặc Lâm: Có thể họ ngại vì vụ này dính líu tới nhiều quan chức trong tỉnh Hà Giang mà chính luật sư đã công khai thành một danh sách và chính điều này đã dẫn tới việc họ cấm ông tham gia tranh cãi cũng như ngăn ngừa ông phanh phui các khuôn mặt khác hay không?
LS Trần Đình Triển: “Có mười mấy vị quan chức và tôi nhắc lại đây chỉ là số nhỏ, vì đây chỉ mới là lời khai của cháu Thúy và cháu Hạnh còn 15 cháu nữa thì việc mở rộng nó còn đến đâu, tức là cái thối tha, cái nhục nhã nó thể hiện sự bệ rạc, bỉ ổi của các quan chức sử dụng các cháu như những trò chơi đó thì số liệu không biết sẽ lên đến bao nhiêu. Thật ra bản chất của Sầm Đức Xương cũng như những vị đó mà thôi.
Ngày mai ngày kia tôi sẽ sắp xếp thời gian để tiếp tục gửi lên các cơ quan cao nhất của Đảng và nhà nước kiến nghị tiếp về việc này.
LS Trần Đình Triển
Thứ hai nữa nếu nói môi giới gái mãi dâm thì các cháu khác cũng làm như cháu Thúy, cũng bị ép mà phải làm như cháu Thúy phải làm thì tại sao không truy tố các cháu đó về tội môi giới mãi dâm như cháu Thúy cháu Hạnh?
Cái sự thiếu nghiêm minh đó của cơ quan tiến hành tố tụng, đồng thời những vi phạm tố tụng của các cấp sơ thẩm đáng phải khởi tố về tội làm sai lệch hồ sơ vụ án thì họ bỏ ra bên ngoài.”

Sẽ tiếp tục kiến nghị

Mặc Lâm: Trước những sự việc vi phạm pháp luật nghiêm trọng như vậy, với tư cách là một luật sư ông đã làm gì để tố cáo hệ thống tòa án của tỉnh Hà Giang thưa ông?
LS Trần Đình Triển: “Tôi đã có văn bản gửi các cơ quan cao nhất của Đảng của nhà nước và đề nghị Bộ công an và Viện Kiểm sát tối cao rút hồ sơ lên để trực tiếp điều tra mới thể hiện đựơc sự khách quan. Tôi cũng đã làm việc với Viện kiểm sát Tối cao cử đoàn đi lên rồi nhưng không hiều sao tình trạng hiện tại đã quên lãng nó đi.

images358901_250.jpg
Vị hiệu trưởng mua dâm nữ sinh Sầm Đức Xương sau phiên xử ngày 27/01/2010. Photo courtesy of vtc.vn
Tôi cũng rất trân trọng vì văn bản kiến nghị của văn phòng Luật sư Vì dân đã có ý kiến của đồng chí Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng, hiện nay là Tổng bí thư ông đã chỉ đạo công an, tòa án kiểm sát xử lý nghiêm khắc việc này.”

Mặc Lâm: Ông có nghĩ rằng trong vai trò mới thì Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng sẽ quên nhưng việc mà ông kiến nghị hay không? Ông có nghĩ rằng sẽ tiếp tục nhắc nhở ông Trọng để ông ấy biết vụ này hay không?
LS Trần Đình Triển: “Ngày mai ngày kia tôi sẽ sắp xếp thời gian để tiếp tục gửi lên các cơ quan cao nhất của Đảng và nhà nước kiến nghị tiếp về việc này.”
Mặc Lâm: Với tư cách một luật sư ông có nhận xét gì về mặt pháp lý của phiên tòa này? Và nếu được góp ý với nhà nước với Đảng thì ông sẽ nói gì?
LS Trần Đình Triển: “Với tư cách một luật sư tôi mong muốn các cơ quan của Đảng của nhà nước phải chỉ đạo làm rõ việc này, xử lý nghiêm minh, có như vậy mới giữ được niềm tin yêu của nhân dân, với Đảng với nhà nước. Còn nếu không thì sẽ đánh mất đi niềm tin của nhân dân mà đó là tài sản vô giá của một chế độ.”
Mặc Lâm: Theo ông thì hình ảnh phiên tòa sắp tới sẽ ra sao qua kinh nghiệm tòa án của ông?
LS Trần Đình Triển: “Vụ án tới đây tôi tin chắc rằng người ta cũng sẽ xử kín không cho báo chí tham gia và thậm chí đối với mẹ của hai cháu cũng không được tham gia. Tóm lại phiên tòa chỉ có luật sư của Sầm Đức Xương còn lại ngồi chật hội trường sẽ là cán bộ công an, tòa án, Viện kiểm sát và các cơ quan chức năng của tỉnh Há Giang và sự việc tiếp tục xử bưng bít như vậy.
Mặc Lâm: Xin cám ơn luật sư Trần Đình Triển về những thông tin mà ông đưa ra trong buổi phỏng vấn hôm nay.
Thưa quý vị luật sư Trần Đình Triển cũng cho chúng tôi biết là văn phòng luật sư Vì Dân do ông điều hành đã có một website để thông tin các việc có liên quan đến vụ án Sầm Đức Xương. Những hồ sơ hay kiến nghị mà ông gửi lên các cơ quan cao nhất của chính phủ cũng sẽ được post trên website này.
Quý vị có thể truy cập vào địa chỉ www.luatvidan.vn để biết thêm chi tiết. Xin cám ơn quý vị.
TÒA DÂN VIỆT NAM LIÊN TỤC XUỐNG ĐƯỜNG BIỂU TÌNH CHỐNG TÀU CỘNG VÀO MỔI THỨ BẢY& CHÚA NHẬT